Trans + Edit: Nghialvmax.
"Thật đặc sắc . . ." Giao dịch chiến vừa kết thúc, La Triệt được hệ thống truyền tống về vị trí ban đầu mà cậu tiếp nhận khiêu chiến, phía sau đã vang lên tiếng của Joker với tiếng vỗ tay lộp bộp: "Trận đầu chiến đấu, đối mặt với một trận chiến vô luận là kinh nghiệm thực chiến, hay tổng tài sản đều kém hơn đối phương, mà không chỉ thủ thắng, còn thu được hơn 25 vạn lợi nhuận, thật hấp dẫn!”
Liếc mắt nhìn tên Joker không biết từ khi nào đã đổi sang một bộ quần áo kỳ lạ khác, La Triệt lặng người, coi như không thấy gì, nói: "Dựa theo quy tắc, mỗi tuần phải tiến hành một lần giao dịch, ta hiện tại đã hoàn thành, sau đó ta sẽ có 24 tiếng đồng hồ tu dưỡng, không sai chứ?"
"Dĩ nhiên rồi, Ma Thuật Sư tiên sinh." Joker không nhanh không chậm nói. "Một trận giao dịch chiến hoàn tất, dù là thắng bại, người chơi đều thu được 24 tiếng đồng hồ tu dưỡng. Trong khoảng thời gian này, người chơi khác không thể khiêu chiến người đó, trừ phi chính người đó chủ động khiêu chiến với người khác, như vậy, thời gian tu dưỡng sẽ về không."
"Vậy là tốt rồi, ta hiện tại muốn rời khỏi trò chơi, làm thế nào để thoát ra ngoài?" Đạt được câu trả lời khẳng định của Joker, La Triệt trong lòng thở phào một hơi, bằng không, bị người khác khiêu chiến không ngừng, ai chịu đươc? Chiến đấu như vậy rất là hao tâm tốn sức đó.
"Chỉ cần ở trong lòng mặc niệm rời khỏi trò chơi là được." Nghe Joker nói, La Triệt gật đầu, không tiếp tục để ý tới Joker, trong lòng rất nhanh mặc niệm một câu "Rời trò chơi". Đợi khi La Triệt phục hồi tinh thần lại, đã phát hiện mình đang đứng trên hành lang bệnh viên.
Trở lại thế giới thực, La Triệt trước tiên xác nhận thời gian, theo hắn tiến nhập trò chơi đến khi đi ra, thậm chí ngay cả một phút đồng hồ cũng không qua, trong quy tắc trò chơi có nói qua, tỉ lệ thời gian giữa trò chơi và hiện thực là 1000:1, nói cách khác, ngươi ở trong trò chơi 1000 phút, trong thực tế chỉ qua có 1 phút đồng hồ.
Lúc mới vừa nhìn quy tắc thời gian, La Triệt phản ứng đầu tiên là không tin. 1000:1? Này cũng quá là ảo ma đi, nhưng bây giờ xem ra, hắn không tin không được.
Đồng thời hắn cũng ý thức được sự cường đại và thần bí của trò chơi này. Vốn dĩ vẫn có thái độ ngờ vực đối với một vài quy tắc, như tỉ lệ trò chơi, hay như, không được phép tiết lộ bất kỳ thông tin gì và bằng bất cứ cách gì liên quan đến Money Country ngoại trừ nhân viên trò chơi, người làm trái – Loại Bỏ!
Đối với quy tắc này, trước La Triệt còn nửa tin nửa ngờ, hiện tại, hắn càng không muốn đi thử, hắn không có ý định mang vận mệnh mình ra đùa giỡn.
La Triệt sực nhớ, nhanh chóng kiểm tra lại tài khoản của mình. Tra xong, bên trong quả nhiên đã nhiều thêm 25 vạn nguyên!
Một lần liên hoàn bạo tạc cuối cùng đó đối với Bá Lăng Chủ Kiêu Lang tạo thành thương tổn chắc đã hơn 30 vạn. Hiện tại La Triệt chỉ có hơn 125 vạn, đó là bởi trước khi chiến đấu, hắn đã phát động tròn 16 lần Huyễn Ảnh cắt bài, màu sắc bài khác nhau thì hiệu quả cũng khác biệt, nếu không phải trước đó rút ra được lá bạo liệt bài đỏ đó, hắn cũng không thể định ra kế hoạch liên hoàn bạo tạc kia.
Trước khi ném bình đựng phấn hồ tiêu đen, trước đó phải ném nhiều vật dụng, trang sức, mục đích chính là để khiến thần kinh đối phương chết lặng. Về phương diện khác cũng tranh thủ thời gian rút bài, và tại chính kế hoạch đó, bạo liệt bài đỏ chính là then chốt chân chính!
Từ lúc bị Bá Lăng Chủ Kiêu Lang phát hiện thì hắn đã bắt đầu rút bài, tổng cộng rút tới 16 lần mới được lá bạo liệt bài, trong nhiều lần rút còn được một ít lá bài có màu sắc mới.
Như hồi chiêu bài lam, sử dụng với địch nhân sẽ kéo dài thời gian cooldown kỹ năng của đối phương lên cực đại, còn khi sử dụng với chính mình hoặc mục tiêu chỉ định sẽ làm giảm đi 50% thời gian cooldown kỹ năng. Lại là một lá bài cực kỳ cấp lực.
Nếu không phải rút được lá bài lam hồi chiêu này, hắn cũng không có khả năng trong thời gian ngắn có thể phát động nhiều lần Huyễn Ảnh cắt bài như vậy.
Nói gọn lại, lướt qua mặt bằng tỉ lệ, hiệu quả lá bài này, là cực kì tốt!
Từ ghế ngồi đứng lên, La Triệt cất bước tới bên quầy tiếp tân. Trước vì không có tiền nên cuộc phẫu thuật của Ngả Tuyết Nhi buộc phải đình chỉ, bây giờ đã có tiền rồi, hắn không có ý định khiến bệnh tình của muội muội chuyển nặng.
Thời điểm nhạy cảm này mà tiêu hao tài sản sẽ khiến thực lực bản thân giảm xuống rất nhiều. Nhưng chỉ chuyện này La Triệt tuyệt đối không cần phải suy nghĩ, mà dù có định suy nghĩ cũng không định do dự.
Tiền không có, loại trị liệu rẻ nhất hắn cũng chẳng thể chi trả nổi. Bây giờ, La Triệt đương nhiên sẽ không keo kiệt gì với muội muội mình mà dùng loại tốt nhất. Với La Triệt, tiền nhiều hơn nữa cũng không quan trọng bằng Ngả Tuyết Nhi.
Giao tiền phẫu thuật, hẹn thời gian phẫu thuật xong, La Triệt mới thoáng yên tâm trong lòng. Điều dưỡng sau phẫu thuật cũng là một khoản không nhỏ, tuy vậy cũng không thể làm ảnh hưởng tới tâm tình hắn lúc này.
Nhẹ nhàng bước tới phòng bệnh của muội muội, mới vừa đẩy cánh cửa ra, thanh âm hiền lành của Ngả Tuyết Nhi đã từ bên trong truyền tới. "Anh?"
"Tuyết Nhi, anh đây." Vừa đi vào phòng bệnh đơn thì đã thấy Ngả Tuyết Nhi mặc trên người bộ đồng phục bệnh nhân đang cố gắng nâng người dậy. Thấy vậy, La Triệt trong lòng cả kinh, vộ vàng bước nhanh tới: "Tuyết Nhi, ngoan ngoãn nằm xuống đi, ánh mắt của muội chưa được chữa tốt, nếu không cẩn thận bị thương tổn thì làm sao bây giờ?"
Hai mắt Ngả Tuyết Nhi trên cơ bản đã không còn thấy rõ vật, tuy rằng chưa có triệt để mù lòa, nhưng nhìn mọi thứ đều rất là mơ hồ.
"Anh, em ở phòng bệnh cũ vẫn rất tốt mà, không cần dùng tiền để đổi phòng bệnh đơn cho em đâu. Ca đi nói với bệnh viên đem phòng bệnh này trả lại đi." Bắt lấy bàn tay ấm áp của ca ca, Ngả Tuyết Nhi nhẹ giọng nói.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của muội muội giờ có chút trắng bệch, La Triệt nhói lòng: "Chỗ nào rất tốt chứ ? Ta biết trong thời gian này muội không có được nghỉ ngơi được thoải mái. Buổi tối trước ta qua đây, bên cạnh muội là giường bệnh của bệnh nhân nữ khác đúng không, âm thanh ngáy ngủ ả ta ầm ĩ như một con heo nái bị chọc tiết vậy, muội ngủ bên cạnh ả có thể ngủ được sao? Nếu không phải xem phân thượng ả là nữ nhân, ta buồn bực liền cầm gối đầu đập chết ả!"
"Anh, nào có nên nói người ta như vậy . . ." Vừa nhắc tới âm thanh ngáy ngủ của nữ bệnh nhân kia, Ngả Tuyết Nhi ngồi trên giường không nhịn được khúc khích cười nhẹ.
"Nói chung, Tuyết Nhi ngoan ngoãn nằm nghỉ ở đây, tiền phẫu thuật đã có ca lo, phẫu thuật đã hẹn trước vào ngay cuối tuần này. Tuyết Nhi, ta cam đoan với muội, nhất định sẽ mang lại ánh sáng cho muội." Bắt lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của em gái, La Triệt kiên quyết nói.
"Thật, thật sao?" Nghe La Triệt nói, Ngả Tuyết Nhi hiền lành trong thanh âm đã mang thêm vài tia run rẩy.
Nàng là một cô gái kiên cường, từ nhỏ giống như ca ca 2 người sống nương tựa lẫn nhau, trớ trêu thay mình người yếu nhiều bệnh, lại trời sinh có tật về mắt, hành động bất tiện, ca ca vừa đến trường, vừa đi làm kiếm tiền, còn phải luôn chăm sóc mình nữa.
Ở khi phát hiện mắt mình rốt cuộc không thấy rõ cái gì nữa, Ngả Tuyết Nhi trong lòng đã cực kỳ sợ hãi, nhưng vì không muốn cho La Triệt thêm phiền phức, nàng cắn răng nhẫn nhịn, bởi vì nàng hiểu rõ, trong nhà không có nhiều tiền cho nàng chữa trị.
Cuối cùng nếu không phải đã không cách nào che giấu được nữa, nàng cũng sẽ không bị La Triệt mạnh mẽ mang tới bệnh viện này. Trong khoảng thời gian nằm viện, lại dùng thuốc, chuẩn đoán bệnh tình, cũng đã tốn hao tới một vạn, về sau còn hoàn toàn không đủ sức trả tiền phẫu thuật, nàng thậm chí đã không nhịn được suy nghĩ, có lẽ mình nên chết đi, nếu không ca ca sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.
Bây giờ nghe ca ca nói đã gom đủ tiền phẫu thuật, Ngả Tuyết Nhi rốt cuộc không nhịn được nữa òa khóc.
Gạt đi nước mắt trong suốt vẫn còn vương 2 bên khóe mắt muội muội, La Triệt ôn nhu nói: "Tốt rồi, đừng khóc nữa, nói đến việc vui đi. Tuyết Nhi, chờ ánh mắt muội được chữa lành, muội muốn tới đâu, ca đều dẫn đi, có muốn cái gì, ca cũng mua cho. Khoan đã, trước không phải muội dạo đó hay nhìn đàn violon sao? Chờ muội chữa khỏi rồi, ca dẫn đi mua."
"Không cần đâu anh." Nào biết, nghe được lời La Triệt nói, Ngả Tuyết Nhi nhẹ nhàng lắc đầu: "Đàn violon đắt lắm, hơn nữa em cũng không phải quá mong muốn."
"Vậy muội nghĩ muốn cái gì?"
"Em nghĩ muốn . . . Muốn xem anh biểu diễn ảo thuật !!"
"Được, chờ muội khỏe lên rồi, ca sẽ cho muội xem, nói nhỏ với muội nè, ca gần đây học được một màn ảo thuật siêu cấp lợi hại đó, đến lúc đấy muội không được giật mình nhé . . ."
"Phải không? Muội rất mong chờ đó!"