Trans + Edit: Nghialvmax.
"Haiz, đã là chiều rồi, sao tàu điện ngầm vẫn còn chen chúc như vậy chứ?" Thở dài, La Triệt chán nản liếc nhìn toa xe toàn người là người, còn bản thân thì bị chen ở giữa. Hắn cùng một đám đàn ông không phải là khó chịu thường đâu.
Theo thời đại ngày một phát triển, khu vực thành thị cũng là càng lúc càng lớn hơn, hắn hiện tại tuy đang ở thành phố Z, nơi không tính là một siêu đô thị trong nước, nhưng cũng thuộc hàng top, vẫn cực kỳ rộng lớn, không ở đây 5, 6 năm, nhiều người có khi đi chút thôi đã lạc đường rồi.
Thành phố được chia làm 5 khu nội thành là Đông, Nam, Tây, Bắc và Trung tâm. Vị trí La Triệt thuê nhà trọ ở khu Bắc thành, nói thẳng ra là khu dân nghèo, giá phòng rẻ nên hoàn cảnh sinh hoạt tự nhiên cũng kém.
Trong 5 khu nội thành, phồn hoa nhất chính là khu Trung tâm, chính là trung tâm của đô thị, được mọi người tục xưng là khu vực Hoàng Kim, nói đất đai ở đây là "Tấc đất tấc vàng" trông có vẻ nhỏ nhẹ quá. "Ngươi dù có làm việc kiếm tiền cả đời cũng không đủ mua nhà ở Trung tâm", được mấy thị dân nhàn rỗi buôn dưa lê trong lúc buồn chán đùa giỡn .
Lúc này La Triệt muốn tới khu Tây, phòng luyện tập ban nhạc được thuê ở bên đó, dù khu Tây chỉ đứng thứ hai từ dưới lên trong đô thị Z, nhưng có thể ở lại đó cũng coi như là gia đình tầm trung rồi.
Khoảng cách giữa các khu nội thành rất xa nhau, mà vé để ngồi trên đoàn tàu siêu tốc từ trường quá đắt, dựa theo gia cảnh La Triệt bây giờ, đương nhiên là thành thành thật thật chọn loại giá vé tiện nghi bằng tàu điện ngầm kiểu cũ rồi, và dĩ nhiên khuyết điểm rất là rõ rệt, so với tàu siêu tốc từ trường phải chậm hơn rất nhiều, từ nơi này muốn tới khu Tây, chí ít cũng mất tới 30 phút.
"30 phút a . . ." Nghĩ đến mấy con số này, La Triệt liền không nhịn được co rút khóe mắt, bắt hắn phải đứng cùng một đám đàn ông "đen hôi" tới 30 phút, mặc kệ đã đi bao nhiêu lần, hắn đều không thích ứng nổi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay khi hắn một tay đang kéo tay cầm, một tay ôm đàn ghi-ta mà lim dim ngủ thì trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh điện tử của hệ thống làm hắn bật người kinh ngạc.
"Người chơi 'Phi Điểu (cấp 1)' khiêu chiến ngài một trận giao dịch chiến, có tiếp nhận hay không?"
"Tình huống gì đây? Không phải mình có 24 tiếng đồng hồ tu dưỡng sao? Tại sao lại có người khiêu chiến mình được chứ?" Thông báo bị khiêu chiến khiến hắn có chút trở tay không kịp, La Triệt trước tiên liền ngẩng đầu nhìn lại đồng hồ điện tử trong toa tàu.
"Một giờ 40 phút, ta kết thúc trận chiến ngày hôm qua lúc . . ." Suy tư một lúc, La Triệt rất nhanh phát hiện, thời gian 24 tiếng đồng hồ tu dưỡng, nghe xác thực rất dài, nhưng trên thực tế cũng là thoáng qua rồi biến mất, khiến hắn có chút thiếu cảnh giác.
"Chậc, sơ ý." Khẽ cắn môi, ánh mắt rất nhanh ở trong toa tàu chen chúc đảo qua, dựa theo như quy tắc trò chơi, dưới tình huống không có tiến vào trò chơi, lấy người chơi làm tâm điểm, trong phạm vi nhất định tìm kiếm những người chơi khác xung quanh, người chơi trong phạm vi tìm kiếm có thể hướng đối phương khiêu chiến.
Hắn hiện tại đang trên một tàu điện ngầm chạy tốc độ cao, vậy có người khiêu chiến từ bên ngoài tàu điện ngầm là không có khả năng, bởi lẽ lấy tốc độ chạy của tàu điện ngầm, trong chớp mắt đã vượt quá phạm vi tìm kiếm.
Nói cách khác, người khiêu chiến kia cũng giống hắn đều đang ở trên tàu điện ngầm, thậm chí có khả năng là cùng một toa! Thế nhưng người bên trong thực sự là quá nhiều, căn bản không cách nào phát hiện được ai là người chơi khiêu chiến hắn.
Tình cảnh lúc này đã khác, hắn khi đó chưa hoàn thành điều kiện hàng tuần nên không có quyền cự tuyệt khiêu chiến, mà lần này, vì đã đảm bảo hoàn thành điều kiện mỗi tuần một trận giao dịch chiến, hắn có quyền từ chối người chơi khác khiêu chiến, thế nhưng từ chối cần phải giao ra 10 vạn tài sản làm phí.
10 vạn, đối với La Triệt hiện tại vẫn là một số lượng không nhỏ, nếu số tiền này là dùng cho Ngả Tuyết Nhi, hắn một cái nháy mắt cũng không có, nhưng bây giờ muốn dùng 10 vạn này để từ chối người khiêu chiến cùng cấp, làm hắn có chút do dự.
"Tuyết Nhi sau khi phẫu thuật phải điều dưỡng cần không ít tiền, hơn nữa, loại khiêu chiến này, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Với lại lần này đối thủ chỉ là một người cùng cấp, tận khả năng kiếm lấy tài sản, đề thăng thực lực mới là tối trọng yếu." Nghĩ đến đây, La Triệt rất nhanh làm ra quyết định. Tiếp nhận khiêu chiến!
"Chiến trường ngẫu nhiên bắt đầu xây dựng. Chiến trường: Phế tích . . ."
Chỉ trong nháy mắt, một bản đồ chiến trường mới đã hiện ra trước mắt La Triệt. Khắp nơi nào là tường đổ ngói vỡ, mặt đất gồ ghề lở loét. Từ một chút vết tích còn sót lại của phế tích, đại thể có thể nhìn ra phế tích này trước kia là của một thành phố có quy mô không nhỏ.
Phảng phất như để hòa hợp với khung cảnh, phía xa xa trên bầu trời là một quả cầu lửa như lòng đỏ trứng gà đang chậm rãi chìm xuống với ánh tà dương, hồng quang chiếu xạ lên mảnh phế tích này càng tôn thêm vẻ thê lương và cô tịch.
Đã có kinh nghiêm từ trận chiến trước, La Triệt lúc này đây có cảm giác quen thuộc, rất nhanh quét một vòng hoàn cảnh chiến trường, tiếp đó liền đưa mắt nhìn lên người đối thủ.
"71 vạn?" Tổng tài sản đối phương làm La Triệt có chút ngoài ý muốn, là một tân thủ tiếp nhận khiêu chiến giao dịch chiến thứ hai, hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lí là tài sản sẽ rơi vào thế bất lợi. Nào biết, tự mình tổng tài sản không ngờ còn chiếm thượng phong, hơn nữa, phần lợi thế này không phải là chỉ có một vạn hay nửa vạn.
Đối phương tài sản thấp như vậy, rõ ràng không phải là một tên tân thủ chính thống, vì một một tân thủ chính thống, sẽ không bao giờ dám chủ động đi khiêu chiến đối thủ.
Liếc mắt nhìn đối phương, tuy nói trong trò chơi vì để đảm bảo bí mật thân phận người chơi, mỗi nhân vật đều sẽ đeo một chiếc mặt nạ, chiếc mặt nạ này không cách nào bị phá hủy và cũng không thể bị đánh rơi.
Thế nhưng, La Triệt đã từng là người thừa kế của tập đoàn tài chính La thị, bản lĩnh quan sát vẫn phải có. Biểu tình nhìn không thấy, nhưng nhãn thần lại có thể, nhìn cặp mắt đầy tơ máu đó khiến hắn không khống chế được nhếch khóe miệng: "Thì ra là thế, thua nên cay cú sao?"
Cái ánh mắt đó của đối phương, thực sự giống một con bạc sắp rơi vào đường cùng. La Triệt từng trải qua giáo dục phản diện do La Nghị biên soạn chỉ dạy biết, ánh mắt này thường chỉ dành cho những kẻ thất bại, mất lý trí, và trở thành dã thú, mà dã thú nhảy ra, cũng chỉ để cho con người săn bắn!
"Cười đi! A Triệt, làm một thượng vị giả, con phải nhớ kỹ, bất kỳ lúc nào đều phải mỉm cười! Đừng để bản năng khống chế lý trí của con, luôn là một sự bình tĩnh và thong dong." La Nghị vẫn luôn dặn hắn những lời như vậy.
Hồi tưởng lại lời răn dạy của phụ thân, một nụ cười tự tin nở rộ trên khuôn mặt La Triệt, ánh mắt quét qua quét lại trên người người chơi Phi Điểu và 71 vạn đó, nhất thời dáng cười của La Triệt càng thêm sáng lạn, làm cho Phi Điểu xa xa xem mà đáy lòng một trận phát lạnh.
"71 vạn tài sản, vậy ta không khách khí thu lấy vậy . . ."
"Trading Begins! (Giao dịch bắt đầu)"