Chương 99: Nếu toàn bộ trường học đều là người như hắn...(2)

Lâm Phôi thấy sống mũi có chút cay cay, nếu như nói lúc trước Phác Ánh Tuyết cải biến hành vi là vì Lâm Phôi, vậy lần này Lâm Phôi náo loạn lớn như vậy chính là bởi vì Phác Ánh Tuyết, hắn lộ vẻ mặt thành thật cúi đầu với Phác Ánh Tuyết, lớn tiếng nói: "Phác Ánh Tuyết lão sư, cám ơn ngươi!"

Phác Ánh Tuyết kinh ngạc hỏi: "Ngươi cám ơn ta làm gì?"

"Cảm ơn ngươi không buông tha cho những học sinh như chúng ta." Lâm Phôi cười cười, "Ta biết rõ thời điểm đó ngươi cảm thấy rất vô lực."

Phác Ánh Tuyết mỉm cười: "Hẳn là ta phải cám ơn ngươi mới đúng, may là có ngươi, bằng không, cái gì ta cũng không làm được... Ài."

Lâm Phôi nói: "Chính vì được lão sư ngươi kích phát, ta mới lấy hết dũng khí làm ra sự tình vừa rồi, kỳ thật trước đây, tuy rằng ta cũng sớm cảm thấy chướng mắt, nhưng vẫn nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bản thân học tập tốt là được... Nhưng vì Phác Ánh Tuyết lão sư, ta mới tức giận đứng ra, Phác Ánh Tuyết lão sư, cám ơn ngươi."

Phác Ánh Tuyết xoa xoa khóe mắt: "Ta còn tưởng rằng ta rất vô dụng."

"Làm sao có thể."

Phác Ánh Tuyết lão sư thiếu chút nữa khóc thật, tất cả sinh viên đều ngây người, cả đám đều cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, tuy rằng Phác Ánh Tuyết là giáo viên, bất quá tuổi của Phác Ánh Tuyết kỳ thật không lớn hơn mọi người bao nhiêu, hơn nữa còn là tính tình mềm mại, thời gian công tác cũng không dài, theo lý mà nói nàng làm việc sẽ rất dễ chịu thiệt, rất dễ bị các học sinh bắt nạt, bất quá ngoại trừ sự việc lần trước, đại đa số thời gian mọi người đều rất ưa thích nàng.

Ngụy Kỳ Miên thấp giọng nói: "Ngươi thật là lợi hại, vậy mà làm lão sư cảm động phát khóc, muốn lão sư lấy thân báo đáp sao?"

Lâm Phôi cảm thấy Ngụy Kỳ Miên hình như đang ghen, ở trong nội tâm không khỏi có chút vui mừng, nhìn Phác Ánh Tuyết, lớn tiếng nói: "Lão sư, ta nói xong ồi."

"Ừm, ngươi ngồi xuống đi." Phác Ánh Tuyết xoa xoa ánh mắt, ôn nhu nói, "Có một chuyện này, nửa tháng sau là đại hội liên hoan thường niên được tổ chức một kì một lần của trường học chúng ta, mỗi lớp đều phải có ít nhất hai tiết mục, chuyện này do ta chịu trách nhiệm. Vì vậy chốc lát nữa tan học, mọi người nếu muốn báo lại tiết mục gì, thì đi tìm ủy viên văn nghệ Ngưu Hải Kiều... ."

Một đồng học la lớn: "Lão sư, Ngưu Hải Kiều chuyển trường rồi!"

"A, chuyển trường học rồi à." Phác Ánh Tuyết do dự một chút, nói, "Người nào muốn làm ủy viên văn nghệ... ."

Phác Thành Cát là người thứ nhất đứng lên, Phác Ánh Tuyết hỏi: "Ngươi muốn làm?"

"Không phải ta... ." Phác Thành Cát cười nói, "Lão sư a, Phôi ca trước kia chuyển tới từ học viện âm nhạc."

"Đúng vậy a, sao ta lại quên nhỉ." Phác Ánh Tuyết có chút giật mình, cười nói, "Vậy ngươi ngồi xuống, Lâm Phôi, về sau để ngươi đảm đương chức ủy viên văn nghệ. Sau khi tan học ngươi thống kê danh sách tiết mục tham gia, sau đó hồi báo cho ta, ngươi đã là ủy viên văn nghệ, nếu được thì nên tham gia lần liên hoan này."

Lâm Phôi thầm nghĩ trong lòng, ta đâu nói muốn làm ủy viên văn nghệ, còn phải tập luyện tiết mục, thế thì đào đâu ra thời gian bảo hộ Miên Miên? Bất quá đã đến nước này, cũng không tiện từ chối lời nói của giáo viên, Lâm Phôi đành phải đứng lên, nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Phác Thành Cát đang vụng trộm nháy mắt với mình, ở trong nội tâm minh bạch, tên Phác Thành Cát này, nhất định là muốn cho mình cơ hội được ở riêng với nữ lão sư, biết mình cùng Ngụy Kỳ Miên còn đang trong giai đoạn mập mờ, thế mà còn dám làm chuyện như thế, gia hỏa này đúng là hư hỏng, bất quá ta thích... .

Lâm Phôi ngồi xuống, bởi vì Lâm Phôi bây giờ đã là ủy viên văn nghệ, vì vậy khi giảng bài, Phác Ánh Tuyết luôn trọng điểm chiếu cố hắn, mỗi khi có vấn đề liên quan tới âm nhạc nàng đều sẽ hỏi hắn, mà Lâm Phôi, hắn vậy mà đáp được mười phần vẹn mười, trong nội tâm nàng kinh hỉ, lại càng cảm giác mình chọn lựa Lâm Phôi làm ủy viên văn nghệ là vô cùng chính xác.

Đợi tiết học kết thúc, Lâm Phôi đi đến bục giảng, nhìn xuống phía dưới la lớn: "Nghe thấy lão sư nói chưa, mọi người ai muốn báo lên tiết mục, thì lên đây nói lại với ta, để ta lập danh sách."

Lâm Phôi còn tưởng rằng loại chuyện này mọi người khẳng định không mặn mà, không nghĩ tới.. mình suy đoán éo sai tí nào, từng người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có ai tiến lên.

Ngô Mạnh Kiệt nói : "Phôi ca, chúng ta là khoa máy tính, chứ không phải khoa âm nhạc, có mấy người đa tài như ngươi a? Ta thấy hay là như vậy, tiết mục đầu tiên cứ để ngươi lên là được, tiết mục thứ hai thì giao cho đại tẩu Ngụy Kỳ Miên, nàng tùy tiện đi catwalk như người mẫu một vòng, khẳng định toàn trường sẽ vỗ tay như pháo nổ!"

Ngụy Kỳ Miên đỏ ửng mặt mày, quay đầu lại trợn mắt lườm Ngô Mạnh Kiệt một cái: "Muốn thì tự ngươi đi đi!"

Vậy mà dám gọi nàng là đại tẩu ở giữa nơi đông người, Ngô Mạnh Kiệt này chán sống rồi sao.

Lâm Phôi cười nói: "Mọi người nhanh chóng suy nghĩ đi, cũng đừng làm cho ta khó xử, trước khi tan học buổi chiều nhất định phải có mấy người tới tìm ta báo lại tiết mục. Bây giờ ta đi một chuyến lên lầu hai trước."

Ngô Mạnh Kiệt kinh ngạc nói: "Lão đại, ngươi đi lên lầu hai làm gì?"

Ngô Quân trực tiếp đứng lên: "Phôi ca, lại muốn đánh nhau sao? Ta cùng đi với ngươi!"

Lâm Phôi cười khổ nói: "Tưởng ta ngày nào không đánh nhau là không chịu được à? Ta là một thanh niên của đảng, yêu màu hường và ghét sự giả dối, không phải phần tử bạo lực, tất cả đều ngồi xuống đi, để một mình ta đi lên, ta chỉ là dạo quanh một lượt mà thôi."

"A." Ngô Mạnh Kiệt đi tới nói, "Phôi ca, với thân phận của ngươi, nếu như bên cạnh không có hai tiểu đệ đi cùng, vậy nói chuyện cũng không có lực uy hiếp, để cho ta cùng Quân ca đi với ngươi."

"Vậy được rồi." Lâm Phôi khoát tay áo, "Cùng đi đi, hảo hảo tâm sự, bây giờ đã tới lúc chấn chỉnh lại kỷ luật khoa máy tính rồi, bắt đầu từ năm thứ hai trước."