Chương 100: Người không phục, đứt tay!

Chương 52 Người không phục, đứt tay!

Trương Xuân Lôi không có ở đây, Lâm Phôi đúng là không định làm lão đại gì đó, nhưng hắn lại muốn lợi dụng lực uy hiếp của mình để cải biến tình trạng khoa máy tính, mấy lớp năm nhất khoa máy tính khác thì để đám người Ngô Quân đi là xong, nhưng những sinh viên năm hai thì chưa chắc sẽ nể mặt hai người bọn họ, vì vậy Lâm Phôi muốn tự mình đi lên một chuyến.

Tổng cộng có bốn lớp, Lâm Phôi đi tới phòng đầu tiên, nguyên bản trong phòng học còn đùa giỡn ồn ào, khi Lâm Phôi đi vào vài giây đồng hồ, thanh âm ngày càng nhỏ, chậm rãi trở nên lặng ngắt như tờ.

Lâm Phôi cười tủm tỉm nói: "Mọi người chớ khẩn trương, ta chỉ là tới đây gửi lời thăm hỏi mà thôi, không có ý gì khác."

Tất cả mọi người tràn ngập kính sợ nhìn Lâm Phôi, thầm nghĩ, ngươi nha, định lừa gạt ai vậy?

Lâm Phôi ho khan một tiếng, nói: "Đương nhiên, thật đúng là có một ít chuyện muốn nói, ta muốn hỏi lớp chúng ta ai là lão đại?"

Các sinh viên không tự chủ được nhìn về phía một nam sinh, hắn vốn cúi đầu xuống chồng sách trước mặt, lúc này không thể không ngẩng đầu lên, trong nội tâm tức giận, âm thầm mắng đám người kia ngu như lợn, thật quá đáng, dễ dàng bán rẻ mình như vậy.

Hắn đứng lên, cười nói: "Phôi ca, ta kỳ thật không phải là lão đại gì, bất quá mọi người bình thường có quan hệ không tệ với ta, vì vậy nguyện ý nghe theo ta, nhưng mà ta không có tâm tư lăn lộn bang phái a."

Lâm Phôi cười nói: "Ngươi tên là gì?"

"Ta là Vương Nhị Ngốc."

"Vương Nhị Ngốc... Cha của ngươi sao lại đặt cái tên như vậy?"

Vương Nhị Ngốc cười nói: "Cha nói ta từ nhỏ đã có chút ngốc."

"Được rồi." Lâm Phôi nói, "Các đồng học nghe đây, từ giờ trở đi, ta sẽ thường xuyên tới văn phòng các giáo viên nghe ngóng tình hình, phàm là lớp nào có biểu hiện không tốt về phương diện kỷ luật, một khi ta biết, nắm đấm của ta sẽ không lưu tình."

Tất cả sinh viên bối rối, bọn hắn đúng là lần đầu tiên nghe thấy lão đại bang phái còn muốn quản kỷ luật học tập!

Lâm Phôi nhìn về phía Vương Nhị Ngốc, nói: "Vương Nhị Ngốc, về sau ngươi chính là tiểu đệ của ta, người nào dám bắt nạt ngươi, ngươi có thể tùy tiện mang tên ta ra chống đỡ. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, kỷ luật lớp học sẽ do ngươi quản, ta mặc kệ bọn hắn có học tập hay không, chỉ cần có người dám nói chuyện riêng ảnh hưởng đến giáo viên giảng bài, ta mà nghe được giáo viên phàn nàn, thì sẽ không đơn thuần giáo huấn bọn hắn, còn muốn chỉnh đốn ngươi."

Vương Nhị Ngốc lập tức lộ ra vẻ mặt khổ sở, bất quá hai mắt nhanh chóng sáng lên, bất kể thế nào, mình bây giờ cũng coi như là tiểu đệ dưới trướng Lâm Phôi, về phần chỉnh đốn những học sinh này còn không phải dễ như trở bàn tay sao, hắn lúc này đứng thẳng sống lưng, lớn tiếng cam đoan: "Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"

Lâm Phôi thoả mãn đi ra ngoài.

Những sinh viên kia từng người than thở: "Vương lão đại a, ngươi sẽ không thật sự muốn quản kỷ luật lớp học chứ?"

"Đúng vậy a, khi đi học không cho hút thuốc lá, không cho tán gẫu không cho đánh bài, vậy còn gọi là đi học?"

Vương Nhị Ngốc trừng mắt, vỗ bàn: "Con mẹ nó, người nào về sau dám không thành thật, người đó chính là muốn đối đầu với ta, ta cảnh cáo các ngươi, những kẻ đối đầu ta, tan học cẩn thận bị đánh cho một trận!"

Vương Nhị Ngốc sở dĩ có thể trở thành lão đại, ngoại trừ hung ác, còn bởi vì hắn thân cao một mét tám, thể trọng tiếp cận một trăm cân, vừa cao vừa cường tráng, hơn nữa kinh nghiệm đấm nhau phong phú, thấy Vương Nhị Ngốc nói như vậy, mọi người đều ỉu xìu.

Lâm Phôi lại dẫn Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt đi tới ba lớp năm thứ hai khác dạo một vòng, toàn bộ năm hai sau sự tình Trương Xuân Lôi đều cảm thấy sợ Lâm Phôi, coi như tâm phục khẩu phục, vì vậy không ai dám phản kháng, hắn một chọi mấy chục người, còn có thể chiến thắng, ai dám không phục?

Sau khi đi dạo hết lớp năm hai, mấy người tiến tới cầu thang, Ngô Mạnh Kiệt cười ha ha nói: "Đã ghiền, thực sự đã ghiền, Phôi ca, không dối gạt ngươi, đây là chuyện trước kia ta cho dù có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng tới, ngươi có thấy bọn hắn vừa rồi sợ hãi như gặp quỷ không?"

Ngô Quân đả kích: "Bọn hắn là đang sợ Phôi ca."

Ngô Mạnh Kiệt kiêu ngạo nói: "Chúng ta đi cùng Phôi ca, bọn hắn cũng không phải không thấy, về sau chúng ta chẳng phải là đi ngang năm hai? Ai ai ai, Phôi ca, ngươi đi đâu vậy, lầm đường rồi, lớp chúng ta ở dưới lầu."

Lâm Phôi đi đến bậc thang, vậy mà trực tiếp đi lên trên, nghe được Ngô Mạnh Kiệt kêu gọi bản thân, Lâm Phôi dừng bước, hiếu kỳ nói: "Đi lầm đường? Ta chính là muốn đi tới năm thứ ba a, chúng ta đi xong năm hai, chẳng lẽ không đi lên năm ba?"

Sắc mặt Ngô Mạnh Kiệt tái nhợt, Ngô Mạnh Kiệt trước kia đi theo Trương Xuân Vũ lăn lộn, về sau lại dám đi theo Lâm Phôi đối kháng Trương Xuân Lôi, có thể thấy được cũng là một người có tố chất tâm lý cứng cỏi, hắn vậy mà bị dọa cho mặt mũi tái xanh, xem ra hắn rất sợ hãi những sinh viên năm ba kia.

Lâm Phôi cười nói: "Sao rồi? Trước đó ngươi đã theo ta thu thập Trương Xuân Lôi, chẳng lẽ lại sợ đám sinh viên trên lầu?"