Chương 101: Người không phục, đứt tay!(2)

"Nói thì nói như thế, nhưng lúc trước dù là Trương Xuân Lôi cũng không dám khiêu chiến những học trưởng kia." Ngô Mạnh Kiệt cười khổ nói, "Kỳ thật Trương Xuân Lôi cũng không phải sợ đám người trên lầu, nhưng mà đối phó bọn hắn khẳng định rất phiền toái, dù sao bọn hắn ở trong trường đã lâu, rất đoàn kết, hơn nữa thân thể bọn họ cũng tốt hơn."

Lâm Phôi cũng hiểu được đạo lý này, bất quá hắn đã giải quyết năm hai cùng năm nhất, nếu như không mượn cơ hội chỉnh đốn toàn khoa máy tính, vậy thì cuộc vui không được vẹn toàn.

Lâm Phôi vừa cười vừa nói: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên lầu."

Ngô Quân không nói hai lời đã đi theo, Ngô Mạnh Kiệt cắn răng, cũng theo sát phía sau.

Lâm Phôi thoả mãn nở nụ cười, nói: "Các ngươi cảm thấy trong đám sinh viên năm ba có kẻ nào đủ sức một chọi mấy chục? Vì vậy không cần lo lắng, xảy ra chuyện gì cứ để ta gánh!"

Ngô Mạnh Kiệt cảm thấy cũng đúng, hơn nữa cả lớp học đối phương chỉ có vài chục, một nửa còn là nữ sinh, trong tình huống bình thường số sinh viên trong một lớp căn bản không đủ cho Lâm Phôi đấm, có điều nội tâm Ngô Mạnh Kiệt vẫn cảm thấy hơi run.

Ba người đi đến lầu ba, ánh mắt Ngô Mạnh Kiệt không ngừng nhìn bốn phía, rõ ràng là đang khẩn trương, Ngô Quân không khác bao nhiêu, bất quá vẫn tốt hơn Ngô Mạnh Kiệt một ít, Lâm Phôi đi ở đằng trước, nghênh ngang tiến vào cửa phòng đầu tiên, vừa vặn có tiếng chuông vang lên, một vị giáo viên bước vào, Lâm Phôi cười nói: "Lão sư tốt, ta là Lâm Phôi năm nhất, muốn vào đây tâm sự với các học trưởng mấy câu, ngươi có thể chờ ta vài phút không?"

Giáo viên này đã nghe nói danh tiếng của Lâm Phôi, cười nói: "Ok, thời gian không quá dài là được, ta vào toilet hút điếu thuốc trước."

"Cảm ơn lão sư."

Thấy giáo viên rời đi, Lâm Phôi nghênh ngang đi vào, các sinh viên lúc này ồn ào ầm ĩ, sách giáo khoa bay loạn khắp nơi, tiếng nói chuyện đùa giỡn không ngừng vang lên, cũng không thiếu lời thô tục, khi ba người Lâm Phôi vừa đi vào trong lớp còn không ai chú ý, chờ Lâm Phôi đứng trên bục giảng vài giây đồng hồ, rốt cuộc có người chú ý tới Lâm Phôi, sau đó một nam sinh cao lớn vỗ bàn hô lên: "Yên tĩnh, yên tĩnh!"

Lớp an tĩnh lại, tất cả mọi người nhao nhao nhìn về phía Lâm Phôi, nam sinh vừa vỗ bàn lạnh lùng nói: "Lâm Phôi, ta từng nghe nói về ngươi, ngươi đến lớp chúng ta để làm gì?"

"Đúng vậy." Lại một nam sinh khác nói, "Ngươi không ngồi dưới lớp năm nhất, chạy lên lớp năm ba chúng ta làm gì?"

Lâm Phôi cười ha hả nói: "Ta chỉ là cố ý qua bái phỏng một chút mà thôi, thuận tiện có một số việc muốn nói cho mọi người biết rõ. Từ hôm nay trở đi, ta không muốn nhìn thấy kẻ nào làm loạn kỷ luật lớp học."

Trong lớp trầm mặc, ngay sau đó bộc phát ra từng tiếng cười to, nam sinh vỗ bàn lúc nãy vậy mà móc ra từ trong hộc bàn một con dao sắc bén, mắt liếc nhìn Lâm Phôi, cười nói: "Ngươi thật sự cho rằng năm ba chúng ta dễ bắt nạt giống như năm hai?"

Hắn đứng lên, mấy nam sinh năm ba khác cũng đứng hết lên, nhìn chằm chằm Lâm Phôi.

Ngô Quân hít một hơi thật sâu, mãnh liệt tiến lên phía trước một bước, đứng ở trước mặt Lâm Phôi, bất quá hai chân có chút phát run, nhưng tối thiểu cũng tiến lên một bước này.

Ngô Mạnh Kiệt cũng tiến lên phía trước một bước, bất quá sắc mặt thoạt nhìn có chút trắng bệch, những tên chung quanh có hơn phân nửa cao to hơn hắn, cơ bắp dày hơn, mặt kẻ nào cũng tràn ngập sát khí, hắn có loại cảm giác dê vào bầy hổ, thậm chí hắn muốn thay Lâm Phôi nói một câu, chúng ta đi nhầm, vừa rồi đều là nói đùa.

Bất quá lời nói không biết xấu hổ như vậy, hắn thật sự ngượng mồm, hơn nữa nói sau khi xong, Phôi ca sẽ cảm thấy bản thân là người thế nào?

Ngô Mạnh Kiệt đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy Lâm Phôi sửng sốt một hồi, sau đó khoát tay áo, cười hì hì nói: "Thật ngại quá, chúng ta đi nhầm, đi nhầm, vừa rồi chỉ là nói đùa mà thôi, hắc hắc hắc... ."

Ngô Mạnh Kiệt: "... ."

Ngô Quân: "... ."

Con mẹ nó chứ, Phôi ca sao lại không ra bài theo lẽ thường a!

Đừng nói hai người bọn họ, dù là đám sinh viên năm ba cũng có loại cảm giác ngơ ngác, dù sao lúc trước trong bọn hắn có rất nhiều người tận mắt thấy Lâm Phôi uy phong khí phách bậc nào, tên nam sinh cầm dao thoạt nhìn là lão đại của lớp cũng không phản ứng kịp.

Ngay tại thời điểm mọi người sững sờ, Lâm Phôi vọt thẳng tới trước mặt nam sinh cầm dao, nhanh như chớp đoạt lấy cây dao, sau đó một tay giữ chặt bàn tay đối phương trên mặt bàn, dao chém xuống ngón tay hắn.

Xoẹt một tiếng, máu tươi ứa ra, vết thương sâu gần chạm tới xương cốt.

Nam sinh kia hét thảm một tiếng, đám sinh viên năm ba khác cũng sợ đến choáng váng, bọn hắn tuy rằng rất giỏi đánh nhau, tố chất tâm lý tương đối tốt, nhưng đối mặt với người một lời không hợp liền chặt tay, bọn hắn vẫn thấy hai chân mềm ra, ở trong nội tâm rất sợ hãi!

Lâm Phôi nhìn nam sinh này, lộ ra nụ cười ma quỷ: "Ngươi còn muốn giữ năm ngón đầy đủ không?"

"Ta muốn, ta muốn... Phôi ca, ta phục ngươi rồi, ngươi nói cái gì, ta sẽ làm cái đó! !"

Lâm Phôi dịch chuyển dao khỏi chỗ cũ, đối phương ôm tay, cuống quít dùng áo khoác quấn lấy miệng vết thương chảy máu.

Lâm Phôi đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, gằn từng chữ nói: "Từ hôm nay trở đi, trong giờ học còn có ai dám ồn ào, ảnh hưởng đến lão sư giảng bài, ta sẽ chặt ngón tay của hắn!"

Cả lớp đều cúi đầu!