Chương 51
Ngụy Tứ Hải dùng ngữ khí chân thành nói: "Lâm tiên sinh, bất cứ người nào cũng đều có quyền được học tập, nên dù cảm thấy không ổn, nhưng ta thực sự không có cách nào cướp đoạt quyền lợi của vị đồng học kia."
Lâm Phôi hít một hơi thật dài, ở trong nội tâm dâng lên cảm giác khác thường.
Ngụy Tứ Hải lại bổ sung: "Bất quá ta đã nói hiệu trưởng đi tìm vị đồng học kia nói chuyện, ta có thể cam đoan, sự tình vận chuyển ma túy tuyệt đối sẽ không phát sinh."
"Được rồi!" Lâm Phôi lạnh lùng nói, "Vậy trước tiên cứ như vậy đi, Ngụy tiên sinh, ngươi hãy cố gắng quản lý học viện cho tốt!"
Lâm Phôi cúp điện thoại, thấy Ngụy Kỳ Miên ở bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, Lâm Phôi thở ra một hơi, trên mặt cố gắng mỉm cười, nói: "Không có việc gì."
"Ngươi gạt ta." Ngụy Kỳ Miên hỏi, "Cha ta nói không thể khai trừ sao?"
"Ừm." Lâm Phôi có chút trầm mặc gật đầu, hắn rất muốn nói với Ngụy Kỳ Miên, ta cảm thấy cha ngươi có vấn đề, nhưng mà lời này căn bản không thể nói ra miệng.
Ngụy Kỳ Miên cau mày, thở dài: "Sao lại thế được, một sinh viên như vậy, muốn khai trừ thì thiếu gì lý do, ta sẽ hảo hảo tâm sự với cha ta."
"Được rồi, không cần nữa." Lâm Phôi lộ ra ánh mắt thâm sâu, cười lạnh nói, "Trường học này, nước rất sâu a!"
Lâm Phôi duỗi lưng một cái, hai tay đút vào túi: "Đi thôi, chúng ta về đi học!"
Ngụy Kỳ Miên đi theo Lâm Phôi, nghĩ đến câu cuối cùng Lâm Phôi nói, nước rất sâu là ý tứ gì? Ngụy Kỳ Miên bỗng nhiên nghĩ tới một ý tưởng không tốt, ngay sau đó lại nhanh chóng cho loại bỏ, làm sao có thể, phụ thân là chủ tịch quyền cao chức trọng, hơn nữa hắn nhất định sẽ ngóng trông trường học tốt lên a, dù sao đây cũng là tâm huyết của mẫu thân, hơn nữa nhìn từ góc độ khác, hắn cũng không chiếm được lợi ích gì cả.
Vậy đến cùng là chuyện gì xảy ra... .
Lâm Phôi cùng Ngụy Kỳ Miên về tới phòng học, hai tiết đầu là học chuyên ngành, tiết thứ ba là âm nhạc, sắp tới giờ vào lớp thì Hồ Chí Cường đi vào, tiếng chuông vang lên, mọi người trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy người đến là chủ nhiệm lớp Hồ Chí Cường, các nam sinh đang hưng phấn mong chờ được gặp nữ lão sư xinh đẹp Phác Ánh Tuyết lập tức cúi đầu ủ rũ.
Hồ Chí Cường đứng ở trên bục giảng, nhìn Lâm Phôi một cái, hắn nhớ rõ ngày đầu tiên Lâm Phôi tới đây, hắn còn dặn dò Lâm Phôi có thể bình bình an an tốt nghiệp đã là không tệ, nằm mơ cũng không ngờ sinh viên mới chuyển tới lại có thể làm ra nhiều sự tình như vậy, hiện tại toàn bộ khoa máy tính đều coi Lâm Phôi là thần tượng.
Hồ Chí Cường thu hồi ánh mắt, nói: "Hôm nay tiết âm nhạc sẽ trở thành tiết tự học, giáo viên âm nhạc của các ngươi bởi vì chuyện lần trước, vì vậy hôm nay xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi."
Phác Ánh Tuyết lúc trước bị thương, hơn nữa gặp phải chuyện kinh hãi quá độ, đoán chừng tạm thời chưa hồi phục được, mọi người đều có thể lý giải.
Hồ Chí Cường nói: "Được rồi, tiết tự học này mọi người xem sách đi, không thể đi ra ngoài cũng không được lớn tiếng ồn ào, bắt đầu tự học!"
Hồ Chí Cường kỳ thật cũng chỉ là tùy tiện nói theo quy trình mà thôi, toàn bộ Học Viện Ngọc Lan, lớp nào không ồn ào?
Nhưng không nghĩ tới, hắn nói xong, mọi người lại thật sự đọc sách, hoặc là nằm sấp ngủ, không hút thuốc, không ồn ào, không nói chuyện, Hồ Chí Cường mở to hai mắt, ngay sau đó nhìn về phía Lâm Phôi, bỗng nhiên nghĩ tới những gì giáo viên các môn nói với mình, xem ra đều là sự thật, Lâm Phôi thật sự làm cho bầu không khí nảy sinh biến hóa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hồ Chí Cường bỗng nhiên có chút cảm kích Lâm Phôi, tuy rằng tiểu tử này thích gây chuyện thị phi, nhưng nếu toàn bộ trường học đều là người như hắn... Được rồi, nếu vậy đoán chừng là cả trường học lúc nào cũng sẽ gà bay chó chạy, náo loạn không ngừng.
Hồ Chí Cường đang định xem tài liệu giảng dạy, bỗng nhiên cửa ra vào vang lên tiếng đập cửa, Hồ Chí Cường nhìn về phía cửa ra vào, nói: "Tiến vào đi!"
Cửa phòng đẩy ra, tiếng giày cao gót gõ lên mặt đất truyền vào, mọi người thấy Phác Ánh Tuyết lão sư bước tới.
Trong lớp, các học sinh đều ngẩng đầu nhìn sang, các nam sinh lại bắt đầu hưng phấn.
Phác Ánh Tuyết mỉm cười nói: "Để ta lên lớp."
Hồ Chí Cường kinh ngạc nói: "Không phải đã cho ngươi nghỉ ở nhà sao, ngươi vẫn còn tới?"
Phác Ánh Tuyết mỉm cười: "Không có việc gì, ta muốn dạy học."
"Cái này... ." Hồ Chí Cường thở dài , "Được rồi, ta về văn phòng trước."
"Ừm, cám ơn Hồ lão sư."
Phác Ánh Tuyết đi tới trên bục giảng, thay thế Hồ Chí Cường lão sư, lớp trưởng Ngụy Kỳ Miên hô một tiếng, tất cả các sinh viên đứng dậy, cùng hô to “chào lão sư”, âm thanh vang dội, so với lần nào trong quá khứ cũng vang dội hơn, khi tất cả đồng học đều ngồi xuống, Lâm Phôi vẫn còn đứng đấy.
Phác Ánh Tuyết nhìn về phía Lâm Phôi, hỏi: "Lâm Phôi, ngươi có lời gì muốn nói sao?"
Ngụy Kỳ Miên cũng quay đầu nhìn sang Lâm Phôi, những người khác cũng đều nhao nhao nhìn tới.