Hắn nói Quân ca cùng Kiệt ca chính là Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt, trong ký túc xá, ngoại trừ Lâm Phôi, địa vị cao nhất chính là Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt, hai người kia tuy rằng không có liên hệ máu mủ, cũng không có quan hệ gì, nhưng ngoại trừ có họ giống nhau, còn có một đặc điểm trọng yếu, đó là đấm nhau rất giỏi, nhất là Ngô Quân.
Ngô Quân trở mình, nhìn về phía bức tường, lạnh lùng nói: "Ta không có hứng thú."
Ngô Mạnh Kiệt liếm bờ môi, có chút hưng phấn nói: "Ta mặc dù có hứng thú, đáng tiếc không có cơ hội, loại nữ nhân này chỉ có Phôi ca mới đủ sức ăn được."
Lâm Phôi cười nói: "Mấy người các ngươi đừng nói vớ vẩn nữa, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đến trường."
"Ai, ngủ, ngủ."
Trong ký túc xá bắt đầu tắt đèn, lần này Lâm Phôi không ngủ quá ngon, mặc dù uống chút rượu, hơn nữa sự tình khoa máy tính đều đã giải quyết, nhưng tâm tình Lâm Phôi vẫn còn rất trầm trọng, chuyện vận chuyển ma túy còn chưa có manh mối.
Hiện tại Lâm Phôi không thể nào trực tiếp chỉ ra Chu Minh Hổ để tiểu đệ vận chuyển ma túy, lí do đơn giản là vì không có bằng chứng, chẳng lẽ chỉ bằng mấy câu nói của Vương Hoành Vĩ?
Vì vậy Lâm Phôi không tiện đối phó Chu Minh Hổ, nhưng hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ Chu Minh Hổ, không chỉ làm hại đời đám sinh viên kia, còn dễ dàng khiến bao gia đình tan nát, Lâm Phôi căm thù thuốc phiện đến tận xương tuỷ.
Lâm Phôi nằm trên giường, lăn qua lộn lại rất lâu, những người khác trong ký túc xá sớm đã ngủ, thậm chí còn có người ngáy đều đều, mãi sau Lâm Phôi mới chậm rãi ngủ được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Phôi gặp được Ngụy Kỳ Miên trong nhà ăn, vì vậy mang theo mấy người trong ký túc xá đi tới, ngồi chung với đám người Ngụy Kỳ Miên, lần này mấy người Phạm Hàm Ninh rất hưng phấn, tựa như sói xám gặp được đám cừu non, trong mắt bốc lên ánh sáng xanh lè, Trang Tất Phạm bắt đầu trang bức, Phạm Hàm Ninh bắt đầu kể chuyện xưa, Ngô Mạnh Kiệt cũng tham gia, duy chỉ Ngô Quân là trầm mặc, nhưng mà Chu Viên Viên tựa hồ lại có chút hứng thú với Ngô Quân, thỉnh thoảng sẽ chủ động nói chuyện với Ngô Quân một hai câu.
Chờ ăn điểm tâm xong, Lâm Phôi bảo người khác đi trước, một mình kêu Ngụy Kỳ Miên ra ngoài, nhìn thấy hai người đi cùng một chỗ, người trong hai phòng ký túc xá đều kêu rú lên kì dị, làm khuôn mặt Ngụy Kỳ Miên ửng hồng.
"Không còn ai nữa, gọi ta ra đây làm gì?"
Lâm Phôi nhìn trái nhìn phải, thấy đúng thật là không có ai, vì vậy mới nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua ta mới biết một việc, trong trường học có người muốn giúp đỡ xã hội đen bên ngoài vận chuyển ma túy."
"Vận chuyển ma túy?" Ngụy Kỳ Miên biến sắc, kinh hô một tiếng.
"Đúng vậy!" Lâm Phôi cười khổ, nói, "Là Vương Hoành Vĩ nói cho ta biết, Vương Hoành Vĩ cũng là bởi vì biết được bí mật này nên mới bị đánh nhập viện, chuyện này Chu Minh Hổ khoa thể dục là chủ mưu, ta đã gọi cho phụ thân ngươi, yêu cầu phụ thân ngươi nghĩ biện pháp điều tra, thật sự không được thì đuổi học Chu Minh Hổ, coi như diệt trừ một cái tai họa, tối thiểu có thể tránh ảnh hưởng đến những người khác, vạn nhất về sau rất nhiều sinh viên Học Viện Ngọc Lan tham gia vào đường dây buôn lậu thuốc phiện, vậy phải làm sao bây giờ?"
Ngụy Kỳ Miên có chút mất hồn mất vía, thì thào lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy... Nếu quả thật phát sinh chuyện này, học viện coi như hoàn toàn bị hủy, tâm huyết của mẫu thân cũng sẽ trôi theo mây gió."
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy." Lâm Phôi cười khổ nói, "Đây là từ góc độ của riêng ngươi, nếu như nhìn từ một góc độ khác, chuyện này có tính chất rất ác liệt, ngươi nghĩ xem, bọn hắn chở đi một đống ma túy, cuối cùng sẽ hại bao nhiêu gia đình? Sẽ làm hại bao nhiêu người phải ly tán vợ con cha mẹ?"
Ngụy Kỳ Miên cắn bờ môi, bỗng nhiên xoay người đi về phía ký túc xá.
Lâm Phôi đuổi theo, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn tìm hiệu trưởng, nói sự tình cho hiệu trưởng biết."
Lâm Phôi cười khổ nói: "Cho dù ngươi nói với hiệu trưởng, hiệu trưởng có thể tin sao? Chứng cứ đâu? Hơn nữa hiện tại ngươi không cần đi, ta đã nói với phụ thân ngươi, phụ thân ngươi dù sao cũng là ông trùm giấu mặt chính thức, dù không có chứng cứ, ta tin tưởng hắn cũng có thể thông qua con đường khác đuổi học Chu Minh Hổ, chỉ cần Chu Minh Hổ rời học viện, ta nghĩ mọi chuyện sẽ chấm dứt."
Ngụy Kỳ Miên ừ một tiếng, sắc mặt hòa hoãn hơn một ít, hỏi: "Ngươi nói cho cha ta biết chuyện này từ bao giờ?"
"Ngày hôm qua, chừng giữa trưa, ta đoán hôm nay sẽ có tin tức." Lâm Phôi cười cười, nói , "Ta chỉ là muốn nói một tiếng với ngươi mà thôi, kỳ thật không cần quá lo lắng, phụ thân ngươi nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này. Đi thôi, chúng ta về đi học."
"Ừm, tốt... ."
Lâm Phôi cùng Ngụy Kỳ Miên đi tới lầu dạy học, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Lâm Phôi vang lên, hắn lấy điện thoại ra, cười nói: "Là cha ngươi gọi điện thoại, ta đoán chừng hẳn là đã có tin tức."
Lâm Phôi lấy điện thoại di động, nhấn nút trả lời, cười nói: "Ngụy tiên sinh, sự tình hẳn là giải quyết xong rồi a? Chu Minh Hổ bị đuổi chưa?"
Thanh âm Ngụy Tứ Hải có chút trầm trọng: "Chiều hôm qua ta đã gọi cho hiệu trưởng, đại khái thảo luận một chút, chúng ta thật sự không tìm được chứng cứ hữu hiệu ở phương diện này, các sinh viên rất vất vả mới tìm được một trường đại học, loại chuyện này đối với tương lai bọn hắn ảnh hưởng quá lớn, không tiện khai trừ a!"
Ngữ khí của Lâm Phôi lạnh xuống, trầm giọng nói: "Nếu quả thật có chứng cứ thì ta đã sớm trực tiếp đưa hắn vào ngục giam, chính bởi vì không có chứng cứ nên chỉ muốn đuổi học hắn, hắn ở trong trường học hành sự như thế nào, chẳng lẽ ngươi không nghe hiệu trưởng nói gì? Muốn tìm cái lý do khai trừ hắn đâu có chút khó khăn? Ngươi thật sự nghĩ loại người cặn bã này tới trường để học tập sao? ? ?"
Lâm Phôi ở trong nội tâm không hiểu sao cảm thấy bực bội, lời nói cũng lộ ra sự giận dữ!