Chương 10. Đuổi giết trong sân trường
Tiết thứ nhất buổi chiều, giáo viên đứng trên bục giảng bài, sinh viên phía dưới mỗi người một việc, có người nghịch điện thoại, có người nói chuyện huyên thuyên, thậm chí còn có mấy nam sinh gác chân lên bàn, trong miệng hút thuốc, Trương Xuân Vũ đã trở về, nhìn thoáng qua Lâm Phôi sau đó xám xịt về tới chỗ ngồi của mình.
Ngụy Kỳ Miên cau mày nhìn tình hình trong lớp, thở dài.
Lâm Phôi hỏi: "Ngươi chán ghét bầu không khí này?"
Ngụy Kỳ Miên nhìn về phía Lâm Phôi, hỏi ngược lại: "Ngươi có biện pháp học tập tốt trong hoàn cảnh này sao?"
Lâm Phôi cười khổ nói: "Trong lớp học ồn ào như vậy, giáo viên giảng cái gì cũng rất khó nghe vào tai, may mắn hai ta ngồi ở hàng thứ nhất nên còn đỡ hơn chút."
"Đúng vậy." Ngụy Kỳ Miên thở dài nói, "Hai ta ngồi ở hàng thứ nhất đã bị ảnh hưởng sâu sắc như vậy, người ngồi sau thì sao? Bọn hắn còn có thể học tập?"
Lâm Phôi nhìn thoáng qua bốn phía, cười lạnh nói: "Ta thấy những học sinh này tới trường không phải để học, cũng không cân nhắc chuyện sau khi tốt nghiệp, ngươi không cần suy tính cho bọn họ làm gì."
"Sao có thể không cân nhắc cho bọn hắn?" Lời nói của Lâm Phôi tựa hồ chạm vào điểm mẫn cảm trong nội tâm Ngụy Kỳ Miên, đây là lần đầu Lâm Phôi thấy Ngụy Kỳ Miên kích động như vậy, "Ngươi biết tại sao Học Viện Ngọc Lan ra đời không?"
Lâm Phôi do dự một chút, nói: "Học Viện Ngọc Lan vốn do phu nhân của chủ tịch Ngụy Tứ Hải sáng tạo, nàng hi vọng có thể làm cho những học sinh gia cảnh nghèo khó hoặc thành tích thi cử không tốt có được một địa phương tốt để học tập."
"Không sai." Ngụy Kỳ Miên nói, "Người khởi đầu là Triệu Ngọc Lan lão sư, nàng vốn là một giáo viên trường cấp 3, bởi vì nhìn thấy một ít học sinh nhà nghèo không mua nổi sách, còn có một ít học sinh thiếu chút điểm nữa là có thể thi đậu đại học rất tốt, cho nên nàng xây dựng trường học này, để những học sinh nản lòng thoái chí không đánh mất hứng thú học tập."
Đây không phải là lần đầu Lâm Phôi nghe được sự tình về Triệu Ngọc Lan lão sư, Triệu Ngọc Lan lão sư khởi đầu với tâm niệm rất tốt, thậm chí có thể dùng từ vĩ đại để hình dung, nhưng có nhiều thứ nàng không ngờ được, một trường đại học mà giảm tiêu chuẩn chiêu sinh, sẽ làm chất lượng sinh viên cao thấp không đều, lớp học cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng mà cái này không thể ảnh hưởng việc nàng là một người đáng được tôn kính.
Ngụy Kỳ Miên lộ vẻ mặt bi thương nói: "Ta biết, Triệu lão sư hơi ngây thơ,"
Lâm Phôi lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không đâu, ta rất kính trọng vị Triệu lão sư này."
Nghe được Lâm Phôi nói như vậy, trong ánh mắt Ngụy Kỳ Miên lóe lên hào khác thường, còn mơ hồ ngấn lệ.
Có lẽ là bị sự vĩ đại của Triệu Ngọc Lan làm cảm động, có lẽ là vì Ngụy Kỳ Miên mơ hồ muốn khóc, Lâm Phôi cảm thấy trong nội tâm có chút không thoải mái, hắn đột nhiên đứng lên, dùng ánh mắt sắc bén quét về phía từng học sinh cùng lớp, ánh mắt lăng lệ ác liệt, làm cho tất cả mọi người vội vàng câm miệng.
Giáo viên đang giảng bài kinh ngạc nhìn lại, Ngụy Kỳ Miên cũng giật mình nhìn Lâm Phôi, trên mặt Lâm Phôi lộ ra vài phần vui vẻ, ánh mắt cuối cùng rơi vào Trương Xuân Vũ, khẽ cười nói: "Các ngươi còn làm ồn như vậy sẽ quấy rầy đến Nhị Lôi nghe giảng, ta nói đúng không, Nhị Lôi?"
Lâm Phôi tuy rằng cười ha hả, nhưng mà lời nói mang theo mùi vị uy hiếp, Trương Xuân Vũ lập tức đã hiểu được.
Trương Xuân Vũ ở trong nội tâm thầm mắng, tất cả mọi người đều đang nói chuyện, tại sao lại nhằm vào ta? Ngươi thực cho rằng ta dễ bắt nạt sao, chờ chút nữa sẽ làm ngươi đẹp mặt!
Trương Xuân Vũ hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên hung hăng vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: "Nếu ai còn gây nhiễu loạn trật tự lớp học, ta sẽ đá kẻ đó ra ngoài, có nghe không?"
Các sinh viên trong lớp đều hít vào một ngụm khí lạnh, ai cũng nhìn ra Trương Xuân Vũ đang nịnh nọt Lâm Phôi, bọn hắn không cách nào tưởng tượng bá vương của lớp vậy mà sẽ sợ hãi một sinh viên mới tới, bất quá Trương Xuân Vũ lên tiếng, bọn hắn không dám nói thêm cái gì, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Trương Xuân Vũ lúc này mới nhìn về phía Lâm Phôi, lộ vẻ mặt cười làm lành nói: "Phôi ca đã thoả mãn chưa?"
Lâm Phôi không nói gì, ngồi xuống, trong mắt Trương Xuân Vũ lộ ra một tia oán giận.
Trong lớp tiếp tục học bài, đại đa số sinh viên tuy rằng cũng không nghiêm túc nghe giảng, nhưng lớp đã triệt để an tĩnh.
Trong mắt Ngụy Kỳ Miên có chút lập lòe tỏa sáng: "Lâm Phôi, sao ngươi làm được?"
Lâm Phôi giả bộ hồ đồ : "Làm gì?"
Ngụy Kỳ Miên hỏi: "Sao ngươi có thể hù dọa Nhị Lôi? Đến cả giáo viên cũng không quản được hắn, hắn sao lại nghe ngươi?"
Lâm Phôi dương dương đắc ý cười nói: "Ta đã sớm nói ta là mỹ nam tử có quầng sáng nhân vật chính bao vây rồi mà, khuôn mặt đẹp trai đương nhiên có thể muốn làm gì thì làm!"
Ngụy Kỳ Miên cười khúc khích: "Ta không tin, bất quá ta cảm thấy bất kể là thông qua thủ đoạn gì, cho dù là dùng vũ lực, chỉ cần cuối cùng đạt được kết quả đều là cách tốt, không có vấn đề gì."
Lâm Phôi lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ngụy Kỳ Miên, tuy rằng mới tiếp xúc ngắn ngủi một ngày, nhưng Lâm Phôi đã có thể cảm giác được, Ngụy Kỳ Miên thật ra rất chán ghét bạo lực, buổi sáng hôm nay, vừa nghe nói mình đánh Trương Tiến Đông một trận, Ngụy Kỳ Miên lập tức lùi ghế ra xa, về sau mình thật vất vả lừa dối qua cửa, mới một lần nữa kéo gần khoảng cách.
Ngụy Kỳ Miên phảng phất như đoán được Lâm Phôi suy nghĩ cái gì, nàng thở dài, mang theo vài phần bất đắc dĩ nói: "Ta đương nhiên cảm thấy dùng vũ lực là chuyện không tốt, nhưng mà nếu như điểm xuất phát là chính xác, kết quả tốt, vậy ta sẽ ủng hộ."
Lâm Phôi cười nói: "Xem ra ngươi không cố chấp như ta tưởng."
Ngụy Kỳ Miên nhịn không nhịn được bật cười: "Ta cũng là người trẻ tuổi, có thể cứng nhắc đến mức nào? Ta chỉ là không thích mọi người biến trường học tốt đẹp thành như vậy mà thôi."