Chương 10: Đuổi giết trong sân trường(2)

Chương 11. Đuổi giết trong sân trường(2)

Bỗng nhiên, Ngụy Kỳ Miên nhìn chằm chằm Lâm Phôi, tựa hồ muốn nhìn thấu nội tâm hắn: "Sao ta lại cảm thấy ngươi tựa hồ rất hiểu rõ về ta?"

Lâm Phôi ở trong nội tâm lộp bộp một tiếng, không hổ là con gái của chủ tịch công ty lớn, quả nhiên không đơn giản, nói chuyện mấy câu đã nhìn ra kẽ hở, không được, nhất định không thể thừa nhận, nếu để cho người khác biết đường đường là vương tử giới bảo tiêu ở trong ngày đầu tiên thi hành nhiệm vụ đã bị cố chủ nhìn ra thân phận, vậy chẳng phải là rất mất mặt?

Lâm Phôi giả bộ không hiểu gì, cười ha hả nói: "Chúng ta đã làm bạn cùng bàn một ngày rồi, ngươi có tính cách gì, ta còn không nhìn ra được sao?"

Ngụy Kỳ Miên gắt gao nhìn thẳng vào mắt Lâm Phôi, thật lâu sau đó nàng mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Nghe giáo viên giảng bài đi."

Lâm Phôi mặt ngoài điềm nhiên như không có việc gì, trong nội tâm lại nhẹ nhàng thở ra, Ngụy Kỳ Miên thật sự là quá nhạy cảm, không dễ lừa gạt.

Thời gian còn lại trong buổi chiều trôi qua trong sự cẩn thận của Lâm Phôi, mấy lần Ngụy Kỳ Miên muốn thám thính thêm chút thông tin, bất quá tất cả đều bị Lâm Phôi lừa dối qua cửa.

Sau khi chuông tan học vang lên, các học sinh từng người một đi ra khỏi lớp, Lâm Phôi giả bộ như hỏi thăm một vài vấn đề học tập, vừa vặn kéo dài đến khi tất cả mọi người rời khỏi, hai người lúc này mới ra khỏi cửa lớp, Ngụy Tứ Hải muốn Lâm Phôi tận khả năng lưu lại bên cạnh Ngụy Kỳ Miên, nếu như đã cầm tiền thù lao, tự nhiên phải làm tốt nhiệm vụ, đây là đạo đức nghề nghiệp tối thiểu.

Không nghĩ tới vừa vừa đi xuống lầu một, Phác Thành Cát đã vội vã chạy tới trước mặt Lâm Phôi, thở hồng hộc nói: "Phôi ca chạy mau, Đại Lôi mang theo hơn ba mươi người chuẩn bị tóm lấy ngươi, nếu như bắt được ngươi sẽ mất mạng!"

Ngụy Kỳ Miên biến sắc, lộ vẻ mặt giận dữ nói: "Quá đáng lắm rồi, tưởng lớn tuổi hơn là có thể tùy tiện bắt nạt sinh viên năm nhất sao, ta đi tìm bọn họ nói lí lẽ!"

Lâm Phôi bắt lấy cánh tay Ngụy Kỳ Miên, ở trong nội tâm rung động không thôi, làn da của Ngụy Kỳ Miên thật mềm thật bóng loáng a.

Ngụy Kỳ Miên cũng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nam nhân khác như vậy, đương nhiên trừ cha nàng ra.

Lâm Phôi không chú ý tới màu đỏ ửng trên mặt Ngụy Kỳ Miên, cười khổ nói: "Ngươi cảm thấy giảng đạo lý với một đám người như vậy sẽ có tác dụng sao? Đến cả giáo viên nói còn không nghe, ngươi dựa vào cái gì?"

Ngụy Kỳ Miên há to miệng, tuy rằng bất đắc dĩ, lại không biết nên phản bác thế nào, lâm vào trầm mặc vài giây, nàng mới hỏi: "Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ, đương nhiên là chạy, hơn ba mươi người, kẻ đần mới đấu với bọn họ a, chúng ta cùng nhau nhảy ra từ cửa sổ phía sau!"

Lâm Phôi nói với Phác Thành Cát: "Từ giờ trở đi, giữa ngươi và ta không có bất cứ quan hệ gì, chờ ta chiến thắng sẽ thu ngươi làm tiểu đệ sau!"

Phác Thành Cát lộ vẻ mặt vẻ xấu hổ, bất quá vẫn gật đầu, hắn chỉ là mập mạp tay trói gà không chặt, thực sự không có gan đi đối mặt với Đại Lôi, đừng nói là Đại Lôi rồi, dù là Nhị Lôi, hắn cũng không dám đứng ra.

Lâm Phôi lôi kéo Ngụy Kỳ Miên chạy đến một cái cửa sổ, trước hết để cho Ngụy Kỳ Miên nhảy cửa sổ ra ngoài, sau đó Lâm Phôi cũng nhảy ra ngoài, hai người vừa bình an rơi xuống đất, chợt nghe thấy đại sảnh lầu một có tiếng kêu lớn: "Mẹ nó, đừng để Lâm Phôi chạy!"

"Ta muốn chém chết tiểu tử kia!"

"Ca, bắt được tiểu tử này nhớ giao cho ta xử lý!"

Lâm Phôi quay đầu lại, liền thấy trong đại sảnh có ba bốn mươi người, hơn phân nửa còn cầm côn với mã tấu, người đi đầu cao hơn Nhị Lôi nửa cái đầu, cơ bắp cũng cường tráng hơn, trong tay hắn cầm một thanh đại đao, khuôn mặt đằng đằng sát khí, bước tới phía trước, bộ dáng rất giống Trương Xuân Vũ, không cần nói cũng biết là Trương Xuân Lôi.

Lâm Phôi muốn giải quyết hết những người này đương nhiên dễ dàng, bất quá như vậy sẽ phải bại lộ thân phận của mình, thử nghĩ xem, Ngụy Kỳ Miên nhạy cảm như vậy, phát hiện người mới chuyển đến ngồi cùng bàn vậy mà đánh nhau như bật hack, nàng sao có thể không hoài nghi? Huống chi chiều hôm nay nàng đã bắt đầu thăm dò Lâm Phôi, vì vậy Lâm Phôi không muốn mạo hiểm.

Không để ý mấy tên kia nữa, Lâm Phôi bắt lấy bàn tay Ngụy Kỳ Miên, nói : "Chúng ta đi mau!"

Chạy về phía trước có một cái tường cao lớn, Lâm Phôi muốn vượt bức tường này trước khi những người kia đuổi kịp, bất quá nơi đây còn cách bức tường hơn 100m.

Lâm Phôi lôi kéo Ngụy Kỳ Miên vừa chạy được hơn mười mét, Ngụy Kỳ Miên đã kêu một tiếng, chân bị đau đớn, mà Nhị Lôi sắp nhảy ra ngoài cửa sổ, Lâm Phôi không chút do dự, một tay bế ngang Ngụy Kỳ Miên lên, Ngụy Kỳ Miên duyên dáng kêu to: "A, ngươi làm gì vậy?"

Lâm Phôi quát: "Ôm ngươi chạy khỏi đây!"

Bàn chân Lâm Phôi đạp xuống đất, nhanh như một cơn gió trực tiếp lướt tới phía dưới bức tường, ở trong quá trình này, Ngụy Kỳ Miên một mực lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Phôi, trong mắt nàng như có ánh sáng lập lòe, thì thào nói: "Gặp nguy không loạn, tự tin vô cùng, đối xử với bằng hữu không rời nửa bước, ngươi đúng là không tầm thường."

Lâm Phôi bỗng nhiên cười ha hả nói: "Ta là rồng, ngươi là phượng, trời sinh một đôi, ta muốn ném ngươi lên, cẩn thận một chút!"

Ngụy Kỳ Miên giống như là cưỡi mây vượt gió, trực tiếp bay lên cao, vậy mà vừa vặn ngồi trên nóc tường, nhìn Lâm Phôi tự tin cười to dưới đất, trên mặt nàng bỗng nhiên đỏ ửng như rặng mây hồng, nhớ tới câu nói vừa rồi, ta là rồng, ngươi là phượng, trời sinh một đôi, nhìn người nam nhân này, nàng đột nhiên cảm thấy tâm loạn như ma... .