Lâm Phôi mỉm cười nói: "Thúc thúc a di, ta là đồng học của Trương Hoành, cố ý sang đây thăm hắn."
Trương Hoành mở to hai mắt, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, bất an nói: "Là ngươi, ngươi tới làm gì?"
Từ biểu lộ của con mình là có thể thấy được, tiểu tử thoạt nhìn rất lễ phép trước mắt khẳng định có thù với hắn.
Trương phụ trầm giọng nói: "Thật ngại quá, ngươi không nên quấy rầy con trai ta nghỉ ngơi."
Lâm Phôi cười nói: "Thật ngại quá, ta cũng không muốn nhưng lại nhất định phải làm, bởi vì ta còn gánh vác một sứ mạng khác."
Lâm Phôi nhìn thấy một nhà ba người này đều nhìn bản thân, móc ra từ trong ngực một xấp tiền, khẽ cười nói: "Nơi đây tổng cộng có một vạn khối tiền, coi như là Đao Tử đền bù cho Trương Hoành đồng học, hy vọng Trương Hoành đồng học có thể không so đo với Đao Tử nữa, dù sao đều là người trẻ tuổi, ngẫu nhiên nóng tính động thủ cũng là chuyện khó tránh khỏi, mọi người làm hòa với nhau là được, cũng không phải đại sự gì."
Thấy Lâm Phôi nói chuyện hời hợt, Trương phụ lập tức nổi giận, mở to hai mắt, khí thế hung hăng nhìn thẳng vào mắt Lâm Phôi, ra vẻ tùy thời có thể giơ lên nắm đấm đánh Lâm Phôi, lại bị Trương mẫu ngăn cản.
Trương mẫu ôm lấy chồng mình, nhìn về phía Lâm Phôi, nói : "Ngươi mau đi đi, chúng ta không có khả năng buông tha kẻ đâm tổn thương Hoành nhi, hắn rất quá đáng, nếu như nhát đâm sâu thêm vài phần, Hoành nhi đã không còn mạng sống, đổi lại người nào cũng không có khả năng buông tha hắn."
"Không sai!" Trương phụ nói , "Tiền thuốc men phải bồi thường, mà hình phạt cũng phải có!"
"Ai nha nha, sao các ngươi lại nóng tính như vậy!" Lâm Phôi cười nói, "Thúc thúc, ngài là trưởng bối, vãn bối nhất định phải lễ phép, vì vậy mặc dù ngài có chút hành xử không đúng mực, nhưng vãn bối không thèm chấp nhặt."
Trương phụ tức giận muốn đánh người, Trương Hoành lại biết rõ Lâm Phôi đấm nhau rất giỏi, còn ác độc như thú, vội vàng kêu lên: "Cha, ngươi đừng động tay, nếu không sẽ thành chúng ta đuối lý."
Trương phụ thấy cũng đúng, đành phải buông xuống nắm đấm, Lâm Phôi cười nói: "Không tệ, bị xiên một phát học khôn được nhiều điều, Trương Hoành, ta cảm thấy một nhát kia rất xứng đáng!"
Trương phụ trầm giọng nói với Trương mẫu: "Ngươi đi nói với y tá đuổi kẻ này ra ngoài!"
"A, tốt!"
Trương mẫu đang muốn đi ra ngoài, Lâm Phôi bỗng nhiên cười nói: "Kỳ thật không cần nóng nảy như vậy, chi bằng chờ ta nói hết lời rồi các ngươi đuổi ta ra ngoài cũng không muộn. Hơn nữa ta nói xong rồi, nếu như các ngươi không đồng ý hòa giải, ta cũng không bắt buộc, tự mình rời đi."
Trương phụ hừ lạnh: "Vậy ngươi cứ nói đi."
Lâm Phôi lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lần này nhi tử các ngươi bị thương, các ngươi đã nghĩ nhất định phải làm cho hung thủ bị công lý xử phạt, vậy các ngươi có biết nhi tử của mình trước kia làm những điều gì không? Ngươi cho rằng hắn là sinh viên tốt? Nếu hắn thực sự không có vấn đề, Đao Tử sao lại đâm hắn tổn thương? Con trai các ngươi là bá chủ một phương ở khoa máy tính, có không ít tiểu đệ, không biết bao nhiêu sinh viên ngoan hiền từng bị hắn đánh, các ngươi có biết điều này không?"
Trương phụ hừ lạnh : "Vậy thì thế nào? Lần này con của ta bị đâm trúng, ta chính là muốn tiểu tử kia ngồi trong ngục giam sám hối!"
Lâm Phôi không nhịn được cười thành tiếng: "Ta còn tưởng ngươi thực sự là cái gì cũng không biết, hóa ra loại thái độ của ngươi là chỉ cho phép con mình bắt nạt người khác, không cho phép người khác bắt nạt con mình, rất bao che a. Đã như vậy, kế tiếp ta cũng không cần cảm giác đồng tình nữa."
Trương phụ cau mày nói: "Ngươi có ý gì?"
Lâm Phôi nhìn về phía Trương Hoành, vừa cười vừa nói: "Trương Hoành, ta cũng không gạt ngươi, những sinh viên lúc trước bị ngươi bắt nạt đều đã viết một loạt đơn tố cáo, chỉ cần bọn hắn trình lên bộ giáo dục, ngươi sẽ bị trường học khai trừ, trường học khác cũng sẽ không dám tiếp nhận ngươi. Bất quá loạt đơn này đang nằm trong tay ta, có gửi lên hay không là theo ý muốn của ta, giờ ta để các ngươi tự quyết định xem còn muốn truy cứu trách nhiệm của Đao Tử hay không, đừng để ta chờ quá lâu!"
Lâm Phôi nói xong liền đi đến cửa ra vào, trong phòng, sắc mặt một nhà ba người đều thay đổi.
Trương Hoành bỗng nhiên hô lớn: "Không có khả năng, bọn hắn không dám!"
"Không dám?" Lâm Phôi dừng chân, nở nụ cười, "Trương Xuân Lôi đã bị ta đá đít ra khỏi trường, hiện tại trong khoa máy tính ta chính là lão đại, ngươi cảm thấy có ta làm chỗ dựa, bọn hắn sao lại không dám?"
Nghe được Lâm Phôi nói như vậy, Trương Hoành hiểu được lần này mình đã bị bắt trúng nhược điểm, hắn biết rõ đức hạnh đám người kia, hiện tại Lâm Phôi mạnh như vậy, bọn hắn nhất định không dám đắc tội Lâm Phôi, nếu thật sự giống như Lâm Phôi nói, bản thân sẽ rất thê thảm.
Thấy Lâm Phôi đẩy cửa muốn ra ngoài, Trương phụ bỗng nhiên hô: "Chờ một chút!"
Lâm Phôi quay đầu nhìn lại, Trương phụ lộ vẻ mặt uể oải cùng không cam lòng: "Ta sẽ nói với cảnh sát không truy cứu nữa!"
Lâm Phôi nở nụ cười, sau đó cất bước đi về phía phòng Vương Hoành Vĩ.