Chương 47 Lão đại chính thức của Học Viện Ngọc Lan
Trạng thái của Vương Hoành Vĩ đã tốt hơn nhiều, hắn đang ngồi cùng mẫu thân nói chuyện linh tinh, thấy Lâm Phôi tiến đến, hắn và mẫu thân lập tức nhìn sang, ngay sau đó mẫu thân Vương Hoành Vĩ đứng lên, có chút kích động cúi đầu cảm tạ Lâm Phôi, Lâm Phôi sửng sốt, vội vàng nâng Vương mẫu dậy, đồng thời kinh ngạc nói: "A di, ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn ta giảm thọ sao?"
"A di... A di nhất định phải cảm tạ ngươi, ta đã biết là ngươi giúp đỡ con ta trả tiền thuốc men."
Lâm Phôi có chút sững sờ, bản thân rõ ràng không nói với Vương Hoành Vĩ, bọn họ làm sao biết được?
Vương Hoành Vĩ ở bên cạnh giải thích: "Ngày đó ngươi lặng lẽ tới tìm bác sĩ, cha ta ở bên ngoài đã thấy được."
Thì ra là thế.
Đã vậy Lâm Phôi cũng không cần phải che giấu nữa, hắn vịn mẫu thân Vương Hoành Vĩ ngồi xuống ghế, nói: "Vương Hoành Vĩ là bạn thân ta, ta biết rõ trong nhà các ngươi gặp khó khăn, nên mới giúp một tay, giữa bằng hữu đương nhiên phải giúp đỡ nhau không phải sao? Vì vậy ta xin cha mẹ một ít tiền, cha mẹ cũng ủng hộ quyết định của ta."
Mẫu thân Vương Hoành Vĩ cảm động nói: "Thật sự phải cảm tạ ngươi rồi, ta biết nhà ngươi cũng không giàu có, số tiền này đối với ngươi cũng nhất định không phải con số nhỏ, ta sẽ sớm kiếm tiền để Vương Hoành Vĩ trả lại ngươi."
"Không có việc gì, không vội không vội." Lâm Phôi không định bại lộ thân phận nên không nói gì thêm, hơn nữa trợ giúp người ta là chuyện tốt, nhưng không nhất định phải viện trợ vô điều kiện, nếu như số lần quá nhiều, lại chưa hẳn là chuyện tốt, bởi vì người ta sẽ dần coi lòng tốt của ngươi là chuyện đương nhiên.
Lâm Phôi vừa cười vừa nói: "Đợi các ngươi giàu có rồi trả lại cho ta cũng được, nói không chừng về sau ta gặp được việc khó, còn cần các ngươi trợ giúp đấy. Đúng rồi, thúc thúc ở đâu?"
"Hắn a." Nhắc tới chồng, ánh mắt mẫu thân Vương Hoành Vĩ có chút lạnh lùng, "Hắn đi ra ngoài tìm công trường làm việc rồi, con mình vào bệnh viện không có tiền cứu chữa, mỗi ngày còn ở nơi này làm gì, một mình ta là có thể chiếu cố tốt con trai rồi."
Lâm Phôi thở dài: "A di, người sống cả đời, quan trọng nhất là phải vui vẻ, người một nhà ở chung một chỗ là tốt nhất."
Mẫu thân Vương Hoành Vĩ lắc đầu: "Đừng nhắc nữa, ài, ngươi còn nhỏ, không hiểu những thứ này."
Lâm Phôi nghe vậy cũng cũng không nói gì nữa.
Vương Hoành Vĩ nói : "Phôi ca, từ nay về sau ta sẽ coi ngươi là đại ca."
Lâm Phôi vừa cười vừa nói: "Ngươi không phải đã sớm coi ta là hảo huynh đệ rồi sao."
Vương Hoành Vĩ nhìn về phía mẫu thân, nói: "Mẹ, ngươi có thể đi ra ngoài không, ta có mấy lời muốn nói với Phôi ca."
"Đứa nhỏ này, còn cất giấu bí mật cơ đấy, được, các ngươi trò chuyện, vừa vặn ta cũng muốn đi ra ngoài một chút."
Lâm Phôi ở trong nội tâm khẽ động, đại khái đoán được Vương Hoành Vĩ chắc là muốn nói ra bí mật lúc trước cho mình biết, chính vì chuyện này mà Vương Hoành Vĩ mới bị đánh nhập viện, xem ra chuyện này không đơn giản.
Mẫu thân Vương Hoành Vĩ rời đi, Vương Hoành Vĩ nhìn về phía Lâm Phôi, nói : "Phôi ca, lúc trước ta không dám nói với ngươi, hiện tại ta không sợ nữa, cho dù lại bị Đại Lôi phái người đánh một trận, tiếp tục vào viện, ta cũng muốn nói cho ngươi, dù sao ngươi thực sự coi ta là huynh đệ!"
Lâm Phôi cười nói: "Yên tâm đi, Trương Xuân Lôi đã xong đời rồi."
"A?" Vương Hoành Vĩ còn chưa biết trường học phát sinh biến cố, lập tức Lâm Phôi kể ra đại khái mọi chuyện, hắn nghe mà trợn mắt há hốc mồm, lộ vẻ mặt kích động nói, "Quá đã, ta sao lại không có mặt a, nếu không ta nhất định đã giúp ngươi, dù ta không giỏi đánh nhau, nhưng cùng ăn đòn cũng rất tốt."
Lâm Phôi cười hắc hắc, sau đó nói: "Được rồi, đến cùng là bí mật gì?"
"Ừm." Vương Hoành Vĩ nói , "Trong trường học có người muốn buôn lậu thuốc phiện."
"Cái gì?" Lâm Phôi mở to hai mắt, hoàn toàn không dám tin tưởng, lúc trước Lâm Phôi đã cảm thấy trường này đã đủ khoa trương, mỗi ngày đánh nhau ẩu đả, nhưng cái này tối đa cũng chỉ bó hẹp trong phạm vi sân trường, còn xa xa chưa đạt tới tình trạng vi phạm pháp luật, buôn lậu thuốc phiện là chuyện rất nghiêm trọng, kém nhất cũng 15 năm tù trở lên, thậm chí còn có thể tử hình, đám sinh viên này sao lớn gan vậy, đến cả chuyện này cũng dám làm?
Vương Hoành Vĩ nói : "Đây là nội dung ngày hôm đó ta nghe được, hình như là Hổ gia khoa thể dục đã móc nối quan hệ với xã hội đen ngoài trường học, gần đây pháp luật làm rất nghiêm, bất quá công an lại không quá đề phòng với học sinh sinh viên, vì vậy bọn hắn định chọn lựa ra một sinh viên đáng tin đi vận chuyển thuốc phiện giúp xã hội đen, lúc ấy ta nghe bọn hắn nói chuyện, chính là Địch ca đang khuyên Trương Tiến Đông làm chuyện này, nói rằng nếu như chuyện thành công, Trương Tiến Đông chẳng những được chia không ít tiền, hơn nữa về sau còn có thể được trọng dụng"
Lâm Phôi hỏi: "Bọn hắn đã bắt đầu làm chưa?"
"Cái này ta cũng không biết." Vương Hoành Vĩ nói, "Nhưng mà ta cảm thấy hẳn là còn chưa bắt đầu, bởi vì Địch ca cũng nói, chuyện này nhất định phải thận trọng, hơn nữa giá tiền phải thương lượng tốt, đến lúc đó phần thù lao Hổ gia muốn được chia một phần, Trương Tiến Đông cũng muốn lấy một ít, bởi vì Trương Tiến Đông là tiểu đệ Địch ca, vì vậy Địch ca khẳng định cũng phải được chia. Nhưng Trương Tiến Đông lúc ấy không đồng ý, rồi đề nghị đi tìm thuộc hạ Trương Hoành của Trương Xuân Lôi, nói rằng tên Trương Hoành này là loại người gan lớn ngốc nghếch."