Chương 46: Nhà Trương Hoành.
Lâm Phôi giải quyết xong Trương Xuân Lôi, liền mang Trương Xuân Lôi trở về phòng học, ép Trương Xuân Lôi viết một tờ đơn xin chuyển trường, trong chuyện này còn có một việc xen giữa là Trương Xuân Vũ nhìn thấy đại ca của mình chuyển trường, lập tức cũng viết đơn xin chuyển trường, dù Lâm Phôi không nhằm vào hắn, hắn cũng sợ ca ca của mình rời đi mình sẽ bị người khác bắt nạt.
Mà Đao Tử thì đã tiến vào trại tạm giam, tuy rằng thầy tổng giám thị nghiêm lệnh cấm mọi người tiết lộ ra ngoài, nhưng vẫn có người âm thầm báo cảnh sát, đối phương vốn muốn bắt Lâm Phôi, nhưng Lâm Phôi lúc ấy là bị một đám người quần ẩu, tuy rằng cuối cùng đánh ngã hết đối thủ, nhưng cũng coi như tự bảo vệ mình, hơn nữa nhân viên nhà trường không biết vì sao lại nói giúp Lâm Phôi, rằng đây là ẩu đả bình thường, vì vậy không thể coi là Lâm Phôi chủ động gây hấn.
Nhưng Đao Tử thì khác, hắn vừa động thủ đã xiên lủng bụng người khác, hơn nữa là ở trước mắt bao người, nếu không báo cảnh sát, có khả năng bí mật tiến hành bồi thường một chút là xong, hiện tại có người báo cảnh sát, chuyện này không thể coi là nhỏ nữa.
Cơm trưa xong xuôi, Lâm Phôi gọi Ngụy Kỳ Miên tới một địa phương vắng người giữa bãi tập, sau đó ngồi xuống.
Ngụy Kỳ Miên nhìn Lâm Phôi lộ vẻ mặt phiền muộn, nhanh chóng minh bạch Lâm Phôi đang suy nghĩ gì, nàng do dự một chút, khe khẽ thở dài : "Ta biết rõ ngươi muốn ta giúp đỡ xử lý chuyện Đao Tử, bất quá Đao Tử là cố ý gây thương tích bằng vũ khí nguy hiểm, hơn nữa lúc ấy nhiều người đều thấy được, rất khó dàn xếp, ở trong trường học ta còn có thể giúp đỡ một ít, nhưng chuyện này theo ta nghe ngóng, rất có thể phải ngồi tù ba năm trở xuống."
Lâm Phôi cau mày : "Bất kể thế nào, hắn đều là vì ta mới đâm người, ta phải nghĩ biện pháp cứu hắn."
"Ài." Ngụy Kỳ Miên thở dài, suy nghĩ một chút, nói, "Vậy ngươi phải tới chỗ Trương Hoành trước, đầu tiên là làm bên nhà Trương Hoành không truy cứu nữa, nếu như thành công, ta nhờ cha ta đứng ra, hẳn là có thể miễn trách nhiệm hình sự."
"Ừm, cứ làm như vậy đi." Đã có biện pháp, Lâm Phôi nhẹ nhàng thở ra, xem ra về sau phảI nói với Đao Tử khắc chế một chút, tuy rằng tên hắn tên Đao Tử, nhưng không thể động một chút là đâm ngườI, nhất là ở nơi công cộng, về sau muốn chống chế cũng không làm được.
Ngụy Kỳ Miên nói: "Chúng ta chia làm hai đường, bên Trương Hoành do ngươi tới, bên công an thì để ta nhờ cha."
"Ok." Lâm Phôi duỗi ra cánh tay ôm bả vai Ngụy Kỳ Miên, kéo Ngụy Kỳ Miên vào trong ngực, ôn nhu nói, "Lần này vất vả cho ngươi rồi, là ta gây chuyện mà phảI nhờ ngươi và Đao Tử đứng ra. Ai ôi!!! Ta đang nói chuyện thân mật như vậy, sao ngươi còn nhẫn tâm nhéo ta!"
Ngụy Kỳ Miên tránh ra khỏi ngực Lâm Phôi, đỏ mặt trừng mắt nói: "Ngươi cảm tạ ta bằng miệng là được, tự nhiên ôm ta làm gì?"
Lâm Phôi mở to hai mắt, kêu oan nói: "Oan uổng a, ta chỉ là bởi vì cảm tạ ngươi, cho nên mới cho ngươi hưởng thụ cảm giác được trai đẹp ôm, ngươi có biết rằng trên đời này biết bao nhiêu tiểu cô nương nằm mơ cũng muốn loại chuyện tốt này rơi vào đầu không? Cho ngươi chiếm tiện nghi, ngươi còn nhéo ta."
"Hừ, không biết xấu hổ!" Ngụy Kỳ Miên vốn muốn mắng Lâm Phôi, nhưng không khỏi bật cười, "Ngươi sao lại khó hiểu như vậy, thường ngày căn bản là một lưu manh, khi đi học lại cảm thấy ngươi là tài tử cái gì cũng biết, vừa rồi ở trên sân bóng, ngươi lại có một thân chính khí, người không biết có khi còn tưởng ngươi là Thánh Nhân hạ phàm, đến cùng cái nào mới thật sự là ngươi?"
"Tất cả đều là ta, ngươi còn chưa hiểu rõ về ta được, có muốn xâm nhập thử không?"
"Không muốn!" Ngụy Kỳ Miên lớn tiếng hồi đáp, còn hung hăng trợn mắt lườm Lâm Phôi một cái.
Lâm Phôi bất đắc dĩ nói: "Sinh viên bây giờ a, người nào cũng đầu óc đen tối, ngươi khẳng định là nghĩ linh tinh rồi."
"... ." Ngụy Kỳ Miên cũng biết, về phương diện mồm mép nàng vĩnh viễn đấu không lại Lâm Phôi, không phải bởi vì vấn đề IQ, mà là nàng không thể không biết xấu hổ giống Lâm Phôi được.
Lâm Phôi đứng lên, cười nói: "Được rồi, thay ta xin nghỉ một buổi, ta tới bệnh viện gặp Trương Hoành."
"Ừm." Ngụy Kỳ Miên đáp ứng, nói, “Hẹn gặp lại."
Lâm Phôi phất tay rời đi, nghĩ thầm bản thân đi tới gặp Trương Hoành, thuận tiện cũng tới thăm Vương Hoành Vĩ một phen.
Lâm Phôi đi ra ngoài bắt xe taxi, nhưng không tới bệnh viện luôn, mà là tìm một ngân hàng, rút một khoản tiền, ngay sau đó lại bắt xe đi bệnh viện, trên đường gọi cho Phác Thành Cát, phân phó Phác Thành Cát một ít chuyện, cuối cùng mới cảm thấy mọi sự đã chuẩn bị xong xuôi, về phần thành hay bại, tận lực trước, còn lại xem ý trời.
Lâm Phôi tới dưới lầu bệnh viện, không vội vã đi lên, một mực đợi đến lúc Phác Thành Cát gọi điện trả lời, lúc này mới lộ ra nụ cười tự tin thong dong, tiến vào trong.
Rất trùng hợp, phòng bệnh của Trương Hoành ngay gần Vương Hoành Vĩ.
Lâm Phôi đi đến cửa phòng bệnh Trương Hoành, gõ cửa, bên trong phát ra một thanh âm thô kệch của nam nhân: "Vào đi!"
Lâm Phôi đẩy cửa đi vào, trong phòng bệnh tổng cộng có ba người, nằm trên giường là Trương Hoành, ngồi ở hai bên là một nam một nữ, nhìn từ bên ngoài nam nhân trung niên rất giống Trương Hoành, không cần giới thiệu cũng biết bọn họ là hai cha con, mà nữ nhân kia thì có vẻ dịu dàng.