Đao Tử biến sắc, bẻ tay muốn khống chế ngược tay Lâm Phôi, trong nháy mắt lại bị Lâm Phôi bắt bài, động tác của hai người làm người xem hoa mắt, há hốc mồm như đang xem phim võ thuật.
Hai người không ngừng di chuyển, động tác càng lúc càng nhanh, những người xem đều hít thở không thông, rốt cuộc, Đao Tử cảm thấy mình sắp đạt đến cực hạn, mặc dù tư thế không thích hợp, nhưng bằng cách nào đó dao găm vẫn có thể đâm tới cổ tay Lâm Phôi, Lâm Phôi cười nhạt một tiếng, dùng sức xoay khớp, Đao Tử kêu đau một tiếng, dao găm rơi trên mặt đất.
Sắc mặt Đao Tử lạnh lùng, bỗng nhiên trầm vai xuống rồi nảy lên, phanh một tiếng, đầu đập tới đầu Lâm Phôi, Lâm Phôi như gặp phải trọng kích, liên tục rút lui vài bước, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Đao Tử hiển nhiên cũng không dễ chịu, lần này đầu óc choáng váng, lung lay lui lại, mãi mới đứng thẳng được.
Lâm Phôi có chút tức giận nói: "Tiểu tử ngươi tập Thiết Đầu Công à?"
Nhớ lần trước Đao Tử chính là dùng chiêu này, làm đầu hắn sưng lên nửa ngày, bây giờ Đao Tử chiêu cũ dùng lại, tiểu tử này xem ra là điển hình của câu nói vì thắng lợi mà không từ thủ đoạn.
Đao Tử không nói một câu, nhanh chóng nhặt lên dao găm trên mặt đất, lần nữa đâm tới, mà tốc độ cùng lực lượng của hắn vậy mà nhanh hơn cả trước, khí thế đạt tới cực hạn, dù là Lâm Phôi cũng bị dọa kêu to một tiếng, thân thể nghiêng đi, khó khăn tránh thoát, ngay sau đó một cước đạp bay Đao Tử.
"Ngươi thua rồi!"
Đao Tử bay ra thật xa, lăn vòng tròn trên đất, cuối cùng giãy giụa đứng lên, nghe được câu ngươi thua, trên mặt hắn lộ ra vài phần cô đơn, không cam lòng nói: "Ta thua rồi!"
Lâm Phôi thở ra một hơi, thực lực của Đao Tử so với hai bảo tiêu lúc trước bảo vệ Ngụy Kỳ Miên còn mạnh hơn, khó có thể tưởng tượng nổi trong trường học lại cất giấu một cao thủ bậc này, bất quá Lâm Phôi cũng nổi lên tâm yêu tài, hơn nữa muốn thử sức Đao Tử, nếu không vừa rồi không cần thời gian dài như vậy mới đánh bại Đao Tử.
Lâm Phôi mỉm cười nói: "Vì vậy từ giờ trở đi, ngươi chính là người của chúng ta."
"Ừm." Đao Tử nói xong, bỗng nhiên nhanh như chớp xông về đám tiểu đệ Trương Xuân Lôi, một đao đâm tới bụng dưới Trương Hoành.
Trương Hoành trợn tròn mắt, hắn và Đao Tử đều là Hồng Côn trong tay Trương Xuân Lôi, không nghĩ tới Đao Tử nhanh chóng làm phản như thế, hắn chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, đũng quần trực tiếp ướt, ta... Ta sắp chết rồi sao.
Đao rút ra ngoài, siro dâu phun tung tóe!
Trương Xuân Lôi cũng không nghĩ tới Đao Tử sẽ làm vậy, ngơ ngác trợn tròn mắt, về phần những người khác cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Mà Trương Hoành Địch ở xa xa thì sững sờ, kêu lên: "Con mẹ nó, khó trách lão đại bảo chúng ta không trêu chọc Trương Xuân Lôi, Đao Tử dưới trướng hắn quả nhiên là người điên!"
Trương Xuân Lôi nổi giận: "Đao Tử, con mẹ nó ngươi điên rồi?"
Đao Tử dùng ngữ khí lạnh lùng nói: "Đại Lôi ca, ta hiện tại đã không phải là Hồng Côn trong tay ngươi nữa, huống chi lúc trước ta đã biết rõ, mấy lưu manh tìm tiểu muội ta gây phiền toái chính là do ngươi tìm tới từ bên ngoài trường, ngươi đánh đuổi bọn họ, chẳng qua chỉ là một tuồng kịch, diễn cho ta xem mà thôi."
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
Đao Tử lạnh lùng nói: "Khi ta đuổi đến, vừa vặn bắt gặp một màn kia, về sau ta đi tìm mấy tên lưu manh đó, đâm mỗi tên một đao, rốt cục bọn hắn nói ra sự thật."
Sắc mặt Trương Xuân Lôi trở nên rất khó coi, trầm giọng hỏi: "Vậy sao ngươi còn giúp ta trong thời gian dài như vậy?"
"Bởi vì ta chán ghét thiếu nợ nhân tình của người khác, huống chi tiểu muội của ta không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, ta không muốn làm cho tiểu muội biết rõ giang hồ hiểm ác!" Ngắn ngủi mấy câu, đã cho người ta cảm giác Đao Tử là một nam nhân tốt cực kỳ thương yêu muội muội.
Đao Tử bỗng nhiên nghiêng đầu, ánh mắt như là cây kim nhìn về phía Trương Xuân Lôi, ánh mắt đâm thẳng vào nội tâm Trương Xuân Lôi, ngữ khí lạnh lùng: "Hiện tại ngươi đã không còn là đại ca của ta, một đao kia xiên bụng Trương Hoành, không đâm vào trên người ngươi, cũng coi như lưu lại chút tình cảm!"
Trương Xuân Lôi cảm thấy khó có thể tin, hắn trước kia vẫn luôn cho rằng Đao Tử có chút ngây ngốc, tùy tiện diễn một tuồng kịch đã có thể lừa gạt, lại không nghĩ tới Đao Tử thông minh hơn hắn tưởng nhiều.
Trương Xuân Lôi bị ánh mắt Đao Tử nhìn chằm chằm vào, thân bất do kỷ lui về phía sau một bước, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến bên cạnh mình có hơn một trăm người, bản thân tại sao phải sợ? Đao Tử tuy rằng đáng sợ, Lâm Phôi tuy rằng đáng sợ, nhưng bọn hắn rốt cục chỉ có hai người mà thôi, về phần mấy người Phác Thành Cát chỉ là đống củi mục, hôm nay nếu còn không thắng, về sau trường học sẽ không còn chỗ cho mình nữa!
Trương Xuân Lôi quát lớn: "Các huynh đệ, lên cho ta, chỉ cần không mất mạng, mọi chuyện ta gánh hết! !"