Chương 84: Bắt giặc bắt vua!

Chương 44 Bắt giặc bắt vua!

Tố chất đám sinh viên năm hai này đúng là không phải sinh viên năm nhất có thể so sánh, dù là nhìn thấy Trương Hoành bị xiên một đao, hơn nữa Đao Tử làm bọn hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn dứt khoát xông tới, một nhóm người lựa chọn vây công Đao Tử, một nhóm người lựa chọn vây công Lâm Phôi.

Phác Thành Cát nhặt một viên gạch từ trên mặt đất, nhìn mấy người Ngô Quân hô lên: "Ngây ngốc ra đấy làm gì, xông lên a!"

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!" Hồ Chí Cường liên tục hô to, nhưng căn bản không có tác dụng, Trương Xuân Lôi cùng Lâm Phôi đã triệt để trở mặt, hôm nay ai cũng không muốn thỏa hiệp, trừ khi có một người chịu thua.

Hồ Chí Cường gấp đến mức dậm chân: "Nên làm cái gì bây giờ, bảo an đâu rồi, bảo an sao còn chưa tới!"

Phác Ánh Tuyết cuống quít: "Đừng đánh nữa, đừng đánh, các ngươi mau dừng tay a!"

Ngụy Kỳ Miên ôm Phác Ánh Tuyết, thở dài: "Lão sư, ngươi đừng khuyên nữa, hiện tại không ra kết quả là không dừng được. Lão sư, gọi người đưa Trương Hoành đến bệnh viện đi."

Hồ Chí Cường lúc này mới phản ứng kịp, Trương Hoành còn đang che bụng gục trên mặt đất, hắn vội vàng kêu một đám sinh viên vịn Trương Hoành đi bệnh viện, chủ nhiệm lớp Trương Hoành cũng bị dọa sợ, vội nói: "Ta có xe, ngồi xe ta đi bệnh viện."

Hắn lưu lại không có tác dụng gì, vẫn nên nắm chặt thời gian đưa người đến bệnh viện thì hơn, trên thực tế một đao kia không sâu, nhưng nhìn si rô dâu phọt tung tóe như vậy, ai mà không sợ hãi? Cho dù là Trương Hoành cũng bị dọa sợ đái ra máu.

Phác Ánh Tuyết lẩm bẩm: "Nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ, nếu quả thật có người xảy ra chuyện, ta sẽ thành tội nhân thiên cổ a."

Ngụy Kỳ Miên nói: "Lão sư, ngươi yên tâm, bọn hắn có khả năng sẽ đi bệnh viện, nhưng mà không ai dám để xảy ra tai nạn chết người đâu, hơn nữa hiện tại chúng ta lo lắng cũng vô dụng, căn bản không ngăn cản được."

Ngụy Kỳ Miên kỳ thật rất lo lắng, Lâm Phôi tuy rằng lợi hại, nhưng nhiều người đồng loạt ra tay, Lâm Phôi dù có đại bản lĩnh, thì song quyền vẫn khó địch bốn tay, hơn nữa kéo bè kéo lũ đánh nhau có một số việc thực sự rất khó khống chế, dù sao cũng không biết là ai đánh, vì vậy lòng bàn tay Ngụy Kỳ Miên đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi.

Ngụy Kỳ Miên thật ra đã chuẩn bị tinh thần, lần này xảy ra việc lớn như thế, nhân viên nhà trường nhất định sẽ tức giận, Trương Xuân Lôi cùng với các lão đại khác trong trường học sở dĩ mỗi lần đều có thể không sao, là bởi vì bọn hắn có rất nhiều tiểu đệ, muốn xử phạt chỉ có thể xử phạt toàn bộ, trường học không muốn một lần khai trừ nhiều người như vậy, nhưng mà với một mình Lâm Phôi thì không còn cố kỵ này.

Vì vậy Ngụy Kỳ Miên minh bạch, lần này Lâm Phôi nếu muốn tiếp tục lưu lại trường học, chỉ sợ phải có mình giúp, từ khi vào trường học đến nay, Ngụy Kỳ Miên chưa từng vận dụng đặc quyền bản thân, lúc mất chốt nhất nàng sẽ giúp Lâm Phôi một lần, chỉ là hy vọng đừng để xảy ra tai nạn chết người, nếu như chỉ đả thương còn may, nếu như tai nạn chết người, dù là Ngụy Kỳ Miên nhờ vả quan hệ cũng rất khó bình ổn.

Ngụy Kỳ Miên siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, nội tâm yên lặng cầu nguyện.

Lâm Phôi bị mấy chục người vây vào chính giữa, mấy người Phác Thành Cát hô hào vọt tới, Phác Thành Cát rất nghĩa khí, nhưng mà sức chiến đấu căn bản là cặn bã, hầu như không được 5 giây đã bị đánh cho nằm lăn trên đất, Phạm Hàm Ninh thì dính hai ba quyền đã bị quật ngã, mà thảm hại nhất là Trang Tất Phạm, còn chưa đánh nhau, tự hắn đã hai chân mềm nhũn nằm gục trước, sau đó có mấy tên sinh viên vây quanh đạp loạn.

Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt đều là kẻ có tài, hai người liên thủ, dù bị ba bốn người vây công, tuy rằng tình hình cũng không khả quan, nhưng mà tối thiểu còn chưa bị đánh ngã.

Còn Lâm Phôi trong đám người, không ai có thể nhìn thấy tình huống bên trong, nhưng mà hầu như không ai xem trọng.

Bảo an đã chạy tới, bất quá còn cách một đoạn, thầy tổng giám thị cao lớn thô kệch cũng đang chạy tới, bộ dáng của hắn cao lớn uy mãnh, tên cũng rất khí phách, là Trương Đại Bưu, có khả năng chỉ người lực lưỡng bậc này, mới có thể chấn nhiếp đám sinh viên Học Viện Ngọc Lan.

Nghe nói bởi vì Trương Đại Bưu hung tàn dữ tợn, mấy tên lão đại cũng phải sợ hắn, hắn thực sự dám động thủ đánh người, hơn nữa mỗi một lần đều là gọi ngươi vào văn phòng hoặc là phòng họp trống chỉ có ngươi và hắn, ngươi ăn xong một trận đánh muốn đi cáo trạng cũng không biết tới đâu, trước kia có một sinh viên tới tận trụ sở bộ giáo dục tố cáo, cuối cùng bị thầy tổng giám thị chống chế qua loa, về sau người này quay về trường học bị Trương Đại Bưu trực tiếp đánh cho 1 tuần 7 trận, từ đó không ai dám có tâm tư này nữa.

Trương Đại Bưu vừa điên cuồng chạy tới, vừa gào thét: "Làm cái gì đó, tản hết ra cho ta!"

Nếu như đổi lại thường ngày, Trương Đại Bưu nói mấy câu, đám sinh viên nhất định sẽ nhanh chóng chạy hết, nhưng hôm nay tình huống khác biệt, những học sinh này vẫn còn không chịu ngừng tay.

Lưu Mỹ Kỳ cũng tới đây, nàng khẽ cau mày, trên khuôn mặt mang theo vài phần sầu lo, mà bên cạnh nàng là một nữ sinh dáng người cực kỳ cao gầy mặc váy dài màu đen, nữ sinh này thân cao tiếp cận một mét tám, cao hơn Lưu Mỹ Kỳ, biểu lộ khuôn mặt như là băng sơn nghìn năm, dung mạo cực đẹp, tối thiểu cũng cùng cấp bậc với Lưu Mỹ Kỳ.