Chương 82: Thực lực của Đao Tử

Chương 43: Thực lực của Đao Tử!

Sát khí của Đao Tử như ngưng tụ thành thực chất, thiên phú của hắn vốn rất mạnh, vô luận là tốc độ, thể lực, sức bật đều vượt xa người thường, Lâm Phôi thậm chí cảm thấy nếu Đao Tử về sau muốn phát triển theo phương hướng thể dục, thậm chí có khả năng giành huy chương vàng Olympic, bất quá hiển nhiên là không thể nào, hắn đã gần hai mươi tuổi, còn chưa từng tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp.

Tốc độ của hắn lúc này làm cho Lâm Phôi giật mình không thôi, xem ra lần trước đối mặt hắn còn chưa thể hiện ra thực lực chân chính.

Lâm Phôi chộp tới cổ tay Đao Tử, Đao Tử tựa hồ cũng biết tốc độ của Lâm Phôi vượt qua mình, vì vậy sớm né tránh, hơn nữa chạy tới sau lưng Lâm Phôi.

Lâm Phôi cả kinh, sức phán đoán thật đáng sợ!

Nhìn vào phương thức chiến đấu, Đao Tử hẳn là chưa từng học công phu, hoàn toàn bằng vào kinh nghiệm phong phú cùng trực giác chiến đấu trời sinh, Lâm Phôi cảm thấy thực lực của Đao Tử đã mạnh hơn hơn vệ sĩ bảo vệ Ngụy Kỳ Miên trong nhà hàng lần trước.

Lâm Phôi quay người, nhưng Đao Tử lại di chuyển, đồng thời công kích địa phương khác, Lâm Phôi nhịn không được mở miệng than thở: "Hóa ra đây mới là thực lực chân chính của ngươi, lần trước khoảng cách quá gần, vì vậy ngươi còn chưa kịp thể hiện đã bị ta đánh bại, khó trách cảm thấy không chịu phục."

Đao Tử không nói gì, trước sau lạnh lùng như tảng băng vạn năm, góc độ đâm dao xảo trá tàn nhẫn, vị trí nào cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại đủ để Lâm Phôi trong nháy mắt đánh mất sức chiến đấu.

Lâm Phôi cười nói: "Ngươi hẳn rất giỏi môn sinh đúng không? Tối thiểu hiểu cực sâu về kết cấu cơ thể người ."

Đao Tử không nói chuyện, ra tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, còn ổn định, dao găm liên tục để lại tàn ảnh quanh người Lâm Phôi.

Người ngoài nghề xem cho vui mắt, người trong nghề xem trình độ, các sinh viên ở đây không hiểu nhiều về công phu, chỉ thấy Đao Tử vừa nhanh vừa mạnh, lại cầm vũ khí, vậy mà Lâm Phôi có thể ở trong thời gian dài như vậy không bị đâm trúng, chứng minh thực lực Lâm Phôi không yếu.

Đám người Ngụy Kỳ Miên rốt cuộc cũng tới, toàn bộ người trong lầu dạy học hầu như đều tới, các nam sinh năm hai trùng trùng điệp điệp đứng ở sau lưng Trương Xuân Lôi, bình thường tiểu đệ trong tay hắn chỉ là đám nam sinh cùng lớp, đại khái hơn ba mươi người, nhưng mà hắn cũng thu thêm những sinh viên lớp khác và đám sinh viên năm nhất, vì vậy nhân số chính thức là chừng trên dưới năm sáu chục người.

Nhưng giờ khắc này, sau lưng hắn đã không chỉ là năm sáu chục người, mà là hơn trăm người, đều là sinh viên năm hai của khoa máy tính, Lâm Phôi là một tân sinh cũng dám khiêu chiến năm hai, tự nhiên khiến đám năm hai cảm thấy như cùng chung mối thù.

Hiện tại, một trong những lão đại khoa thể dục, Trương Hoành Địch, đang ngồi ở xa xa hút thuốc, bên cạnh hắn là mấy tên tiểu đệ, Trương Tiến Đông đứng ở bên cạnh hắn.

Nhìn trận đại chiến nơi xa, Trương Tiến Đông cẩn thận từng li từng tí nói: "Địch ca, ngươi cho rằng ai sẽ thắng?"

Trương Hoành Địch lạnh lùng nhìn trận chiến này, cười lạnh: "Vốn tưởng rằng Đao Tử này cần chờ tới khi Song Sinh Hồng Côn của chúng ta trở về mới có thể giải quyết, không nghĩ tới hắn đụng phải Lâm Phôi. Bất quá mặc kệ là người nào thắng, về sau Lâm Phôi cũng đừng mong tồn tại được trong trường, Lâm Phôi thua, hắn sẽ phải nằm bệnh viện rất lâu, hắn mà thắng, đám thuộc hạ Trương Xuân Lôi mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết hắn, nói chung kết cục đã định trước là đi tới bằng hai chân, quay về bằng xe lăn. Hai hổ tranh chấp, cả hai đều tổn thương, đối với chúng ta đây là một chuyện tốt."

Trương Tiến Đông rất vui vẻ, cười nói: "Chuyện tốt là tốt rồi, chuyện tốt là tốt rồi, ta đang ước gì Lâm Phôi bị Đao Tử xiên chết, Lâm Phôi quá đáng giận, mấy ngày hôm trước hắn mới làm ta mất mặt xong!"

Trương Hoành Địch nói: "Đổi lại ngày thường, ta cũng có thể giúp ngươi dạy hắn cách làm người, bất quá Trương Xuân Lôi lại có thù hằn với hắn, tên Trương Xuân Lôi này gần đây lăn lộn quá như ý, đến cả những sinh viên năm 3,4 cũng không quá nguyện ý trêu chọc hắn, trong loại tình huống này, mượn cơ hội để Lâm Phôi làm chướng ngại vật cản trở là rất thích hợp, bất quá ta thật không ngờ Lâm Phôi gan dạ như vậy, thật sự là một cái kinh hỉ ngoài ý muốn!"

"Nhất là Tuyên Vũ Trai cũng bị hắn đuổi ra khỏi trường học, dù hôm nay hắn thất bại, cũng coi như tuy bại mà vinh."

Trương Tiến Đông lắp bắp kinh hãi, không dám tin hỏi: "Tuyên Vũ Trai bị đuổi đi?"

"Ừm, buổi sáng hôm nay ta vừa mới nghe được tin tức này. Tuyên Vũ Trai có thể là có nhược điểm rơi vào trong tay tiểu tử Lâm Phôi này, hình như hắn tìm người hãm hại Lâm Phôi tội cưỡng gian, bất quá ta nghĩ khẳng định không chỉ như thế, nhất định còn có chuyện gì khác, về phần cụ thể là gì, Tuyên Vũ Trai không có khả năng nói với người ngoài." Trương Hoành Địch cười cười nói, "Kỳ thật Tuyên Vũ Trai bị đuổi đi cũng rất tốt, ta không phải rất ưa thích hắn, bất quá Lâm Phôi hôm nay mà bị đấm cho nằm viện cả năm, thì Tuyên Vũ Trai có thể không cần rời đi nữa."

Trương Tiến Đông còn muốn lên tiếng, Trương Hoành Địch bỗng nhiên ngưng tụ ánh mắt, nói : "Xem tiếp đi!"

Chỉ thấy cục diện chiến đấu giữa Lâm Phôi cùng Đao Tử bỗng nhiên phát sinh biến hóa, Lâm Phôi bắt đầu chuyển thủ thành công, không biết làm cách nào mà một tay trực tiếp bắt trúng cổ tay Đao Tử, sau đó cái tay này giống như là keo dán, Đao Tử vung vẩy kiểu gì cũng không tách rời được.