Ngụy Kỳ Miên quay đầu nhìn về phía mấy giáo viên Hồ Chí Cường, Hồ Chí Cường gật đầu nói: "Phác lão sư đã muốn như vậy, thế thì chúng ta cùng đi."
"Vậy được." Ngụy Kỳ Miên nói ra, "Lão sư, ta vịn ngươi."
Mọi người cùng nhau đi xuống lầu dạy học, Ngụy Kỳ Miên tràn đầy lo lắng, nàng đương nhiên biết rõ Lâm Phôi đấm nhau rất giỏi, nhưng hổ dữ không chống được đàn sói a, lần trước hai bảo tiêu của nàng chẳng phải chính là bị mấy người kia cậy đông đánh ngã xuống đất sao, mà Lâm Phôi hôm nay đơn thương độc mã đi như vậy, mặc dù bên cạnh cũng có mấy đồng học, như còn xa xa chưa đủ.
Lâm Phôi mang người chạy ra khỏi lầu dạy học, đi tới sân bóng, Trương Xuân Lôi tựa hồ ý thức được Lâm Phôi đang tìm đến, vì vậy ngừng lại, Trương Hoành nhìn thấy một màn này cũng dừng chân, đi tới bên cạnh Trương Xuân Lôi, dùng ánh mắt hung dữ nhìn Lâm Phôi, theo như hắn thấy, lúc trước sở dĩ bại bởi Lâm Phôi, chẳng qua là vì hắn sơ suất.
Trương Hoành huýt sáo một cái, đám người xem náo nhiệt trên ghế ngồi ngoài sân bóng đã trùng trùng điệp điệp tụ tập ở bên cạnh .
"Rất uy phong a!" Lâm Phôi cười lạnh, bước chân không chút trì hoãn, ngược lại còn đẩy nhanh tốc độ.
Đám người Ngô Quân, Phác Thành Cát nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói thật bọn hắn vô cùng sợ hãi khi thấy cảnh này, nhưng nghĩ đến lời thề vừa phát ra, hiện tại đã cùng chung một thuyền với Lâm Phôi, từng kẻ đều khẩn trương bám sát bước chân của Lâm Phôi.
Lâm Phôi dừng lại khi còn cách Trương Xuân Lôi chừng một mét, đối phương có mười lăm mười sáu người, sau lưng Lâm Phôi là năm người Phác Thành Cát, Ngô Quân, Ngô Mạnh Kiệt, Phạm Hàm Ninh cùng Trang Tất Phạm, tổng cộng là sáu.
Mà lúc này, từ đằng xa lại có một đám người chạy tới, đứng ở sau lưng Trương Hoành, nhân số bên Trương Hoành đã đạt tới hai mươi trở lên, từng kẻ đều cao lớn vạm vỡ, nhân số gấp ba Lâm Phôi.
"Các ngươi đang làm gì đó?" Sau lưng Lâm Phôi bỗng nhiên vang lên một thanh âm lạnh lẽo, mọi người rùng mình, chỉ thấy một nam sinh tóc húi cua thoạt nhìn bình thường đi tới, hắn bình thường, nhưng lại không tầm thường, dáng người một mét bảy mươi hai, cũng không coi là cao lớn, nhưng lại cho người ta cảm giác như một lưỡi dao sắc bén, tùy thời đều có thể đâm lủng ruột người khác.
Ngô Mạnh Kiệt bắt đầu run lên, lắp bắp nói: "Đao, Đao, Đao, Đao, Đao Tử."
Đi tới đúng là thuộc hạ mạnh nhất của Trương Xuân Lôi, Hồng Côn 'Đao Tử' .
Đao Tử dùng ánh mắt lãnh khốc quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng rơi vào trên mặt Lâm Phôi, hỏi: "Ngươi muốn động thủ với Đại Lôi ca?"
"Đúng!" Lâm Phôi trực tiếp thừa nhận, dù là Trương Xuân Lôi cũng cảm giác có chút ngoài ý muốn, hắn chỉ nghĩ Lâm Phôi muốn nói sự tình gì, không nghĩ tới Lâm Phôi vậy mà đòi đấm hắn.
Trương Xuân Lôi cười gằn nói: "Tiểu tử, ta vốn định cho ngươi tiêu dao thêm vài ngày, thế nhưng ngươi đã nóng lòng muốn chết, vậy từ hôm nay trở đi, ta sẽ làm ngươi xóa tên khỏi trường này!"
Đám tiểu đệ sau lưng Trương Xuân Lôi cũng bắt đầu chửi ầm lên.
Đao Tử lại không biểu hiện tự tin như Trương Xuân Lôi, ánh mắt vẫn lãnh khốc, nhưng lại hỏi dò: "Không thể không chiến sao?"
"Không thể không chiến."
"Tốt!" Đao Tử nhanh chóng rút ra một con dao găm, lạnh lùng nói, "Lần này ta thắng, ngươi quay về lớp mình, nếu như ngươi thắng, ta sẽ không quản chuyện này nữa, từ nay về sau ta cùng Đại Lôi ca không còn quan hệ."
Sắc mặt Trương Xuân Lôi trầm xuống, quát lớn: "Đao Tử!"
Đao Tử lạnh lùng nói: "Đại Lôi ca, ngươi có ân với ta, chẳng qua nếu như không có ta, khoa thể dục đã sớm chỉnh đốn ngươi, ân tình của ngươi ta sớm đã trả sạch, lần này mặc kệ thắng thua, hai ta không ai nợ ai nữa rồi."
Trương Xuân Lôi không cam lòng, bất quá cũng biết trong tình huống bình thường Đao Tử hoàn toàn không có khả năng làm tiểu đệ của mình, vì vậy cắn răng nói: "Tốt!"
Đao Tử nhìn về phía Lâm Phôi: "Ngươi cũng có ân với ta, lần thứ nhất ngươi giúp ta cởi bỏ được tâm bệnh, để ta biết ta không phải biến thái... Vì vậy lần này bất luận thắng thua, về sau ta có thể giúp ngươi làm một chuyện."
Lâm Phôi cười nói: "Cái này không quá công bằng."
"Sao lại không công bằng?"
Lâm Phôi nóa: "Ngươi nói muốn lấy đao đâm ta, ngươi thắng thì ta buông tha Trương Xuân Lôi, ngươi thua, ngươi thua thì ta được cái gì? Đừng nói là giúp ta làm một chuyện, đây chẳng qua là ngươi trả lại ân tình lần thứ nhất gặp mặt, chẳng lẽ lần này đổ ước chỉ ngươi chiếm tiện nghi, ta thắng thì không chiếm được gì?"
Đao Tử suy tư một chút, nói: "Có đạo lý."
Lâm Phôi cười cười : "Nếu như ta thắng ngươi, ân tình lần thứ nhất gặp mặt và lần này đều bỏ qua, nhưng ta không muốn ngươi giúp ta làm một chuyện, mà ta muốn ngươi giúp ta làm rất nhiều chuyện, về sau đi theo ta lăn lộn, làm huynh đệ bên cạnh ta!"
Lâm Phôi muốn mua chuộc Đao Tử, dù là nhiệm vụ chấp hành xong cũng muốn lưu Đao Tử ở bên cạnh mình, Đao Tử quá nguy hiểm, nếu không có một người tốt dẫn dắt, tương lai nhất định sẽ trở thành đại phiền toái.
Đao Tử lạnh lùng nói: "Tốt, ta đáp ứng, vậy thì bắt đầu thôi!"
Đao Tử rút ra dao găm, bỗng nhiên tiến lên, không lưu tình chút nào đâm thẳng vào bụng dưới của Lâm Phôi!
Lâm Phôi thì thầm kinh ngạc, tốc độ tay của Đao Tử so với lần trước đã nhanh mạnh hơn hai phần,