Chương 80: Tái chiến Đao Tử!

Chương 42: Tái chiến Đao Tử!

Lời nói của Lâm Phôi giống như là một câu tuyên thệ, làm cho tất cả mọi người khoa máy tính đều kinh hãi.

Hồ Chí Cường có chút nổi giận: "Lâm Phôi, ngươi đừng điên khùng nữa, chuyện này trường học sẽ xử lý, ngươi mau trở lại trong lớp đi!"

"Trường học xử lý?" Ánh mắt Lâm Phôi như là lưỡi đao, làm nội tâm Hồ Chí Cường run rẩy, sau đó chợt nghe Lâm Phôi gằn từng chữ chất vấn: "Phác lão sư vừa rồi thiếu chút nữa bị cưỡng gian! Trường học xử lý như thế nào? Khai trừ hết sinh viên liên quan? Dù khai trừ hết bọn hắn, vẫn còn lại không biết bao nhiêu kẻ cùng loại, có ích lợi gì không? ?"

Nhìn thấy Lâm Phôi cố chấp như vậy, Hồ Chí Cường căm tức nói: "Lâm Phôi, ta thừa nhận ngươi là một người có tư tưởng tốt, nhưng ngươi suy nghĩ xem, vô luận ngươi nói nhiều hơn nữa, chúng ta có thể làm sao? Nói trắng ra, chúng ta vừa mới bắt đầu cũng đều là lòng mang mộng tưởng, nhưng bây giờ ở trong bầu không khí này, ngươi muốn chúng ta làm gì? Kết cục của Phác lão sư chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng?"

Sắc mặt Hồ Chí Cường rất khó coi, theo lẽ thường làm một giáo viên, hắn không thể nói lời này, nhất là khi xung quanh toàn sinh viên trường mình, tuy rằng hiện trạng của trường thì ai cũng nhìn ra, nhưng Hồ Chí Cường khẳng định sẽ bị nhà trường điểm danh phê bình.

Hồ Chí Cường nhìn Lâm Phôi, hỏi: "Chúng ta chỉ là muốn nuôi sống gia đình mà thôi, trong nhà vẫn còn vợ con bố mẹ chờ chúng ta quay về ăn cơm, ngươi muốn chúng ta đều có kết cục giống như Phác lão sư?"

Lâm Phôi nghĩ tới vừa rồi bản thân xông vào nhà vệ sinh, mấy nữ sinh đang an ủi Phác lão sư, nàng bị dọa đến mức thất hồn lạc phách, khi bản thân ôm chặt nàng, nàng vẫn liên tục run rẩy, quần áo ướt đẫm mồ hôi.

Lâm Phôi thở dài, nói : "Chính vì tất cả lãnh đạo cùng giáo viên trường học cái gì cũng không làm, nên kỷ luật mới trở thành như vậy. Chuyện này phải trách ta, nhưng mà ta cũng muốn nói, quái nhân thật sự không phải ta, mà là các ngươi. Lão sư, ta có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi, ngươi bây giờ chỉ muốn kiếm tiền nuôi sống gia đình, nhưng mộng tưởng ban đầu chẳng lẽ nhất định phải bị khuất phục bởi hiện thực theo cách này? Các ngươi không cảm thấy lương tri nhói đau sao?"

Mấy giáo viên đều im lặng, bao gồm Hồ Chí Cường.

Lâm Phôi nói: "Nơi khác ta mặc kệ, tối thiểu là khoa máy tính, từ nay về sau không thể giống như hiện tại nữa, các lão sư, các ngươi có đủ loại băn khoăn, đó là bởi vì vấn đề thân phận, nhưng ta thì khác, từ nay về sau ta muốn làm lão đại khoa máy tính, tất cả sinh viên khác đều phải nghe ta. Người nào ảnh hưởng kỷ luật, ta sẽ đấm chết con mẹ hắn!"

Hồ Chí Cường lớn tiếng nói: "Lâm Phôi, ngươi điên rồi!"

"Đúng vậy a." Lâm Phôi nhếch miệng cười nói, "Ta đang điên đây!"

Lâm Phôi muốn đi tới căn phòng tiếp theo, một sinh viên bỗng bước ra, dùng ánh mắt kiêng kị nhìn về phía Lâm Phôi: "Đại Lôi ca đúng là học năm hai, bất quá Đại Lôi ca không có ở lớp, hắn đang đá bóng trên bãi tập sân cỏ!"

"Tốt!" Lâm Phôi cười nói, "Ta ra thao trường!"

Lâm Phôi nói xong, từng bước một đi xuống cầu thang, mọi người tràn ngập kính sợ nhường ra một con đường, Hồ Chí Cường còn muốn ngăn cản, Lâm Phôi trầm giọng nói: "Ta không muốn động thủ với giáo viên!"

Hồ Chí Cường do dự một chút, rốt cuộc ngừng lại, sau đó nhìn về phía một sinh viên: "Nhanh lên, gọi bảo vệ an ninh trường tới bãi tập."

Người kia đáp ứng một tiếng, vội vã chạy đi.

Một đồng nghiệp của Hồ Chí Cường nhỏ giọng nói : "Hồ lão sư, kỳ thật ta cảm thấy người học sinh này nói rất đúng, chỉ là suy nghĩ của hắn quá lý tưởng, hắn muốn dùng lực lượng một người cải biến toàn bộ khoa máy tính, cái này sao có khả năng? Lần này hắn dám khiêu chiến Trương Xuân Lôi, chỉ sợ kết cục rất thê thảm."

Mấy giáo viên khác đều thở dài thở ngắn, trên thực tế lời nói của Lâm Phôi đã chỉ thẳng vào nội tâm bọn họ, nhưng bọn họ không có dũng khí cải biến.

Hồ Chí Cường chạy vào nhà vệ sinh nữ, nhìn Phác Ánh Tuyết, ở trong nội tâm đau xót, "Phác lão sư, có muốn gọi xe cứu thương không?"

Ngụy Kỳ Miên nói: "Ta cảm thấy không cần, bất quá hẳn nên đi bệnh viện một phen, ta sẽ đi cùng Phác lão sư."

Ngụy Kỳ Miên đỡ Phác Ánh Tuyết đứng lên, nhỏ giọng nói: "Phác lão sư, ta dẫn ngươi đi bệnh viện nhé?"

"Không cần, tạm thời không cần.. ." Phác Ánh Tuyết thoạt nhìn tinh thần vẫn có chút không ổn, bất quá không còn khóc nữa, nàng bỗng nhiên tránh thoát Ngụy Kỳ Miên, lảo đảo đi tới bậc thang, Ngụy Kỳ Miên vội vàng đuổi theo, dìu dắt Phác Ánh Tuyết suýt ngã, hỏi, "Phác lão sư, ngươi muốn đi đâu?"

"Ta muốn đi tìm Lâm Phôi, không thể để cho hắn làm chuyện điên rồ." Phác Ánh Tuyết lo lắng đáp lời, "Chuyện này không nên để hắn quản, những sinh viên kia đều không dễ trêu, ta không thể để hắn bởi vì ta mà chọc vào phiền toái lớn như vậy."

Mọi người đều cảm động, không ngờ Phác Ánh Tuyết lại thiện lương như vậy.

Ngụy Kỳ Miên thở dài: "Phác lão sư, ngươi là người tốt, bất quá bây giờ trán ngươi chảy máu như vậy, chúng ta hẳn nên vào phòng y tế trước."

"Ta muốn ngăn cản bọn hắn đánh nhau." Phác Ánh Tuyết rất kiên định.