Phục vụ kinh hô một tiếng, Lâm Phôi cuống quít đứng lên, nói : "Thật ngại quá, ta không cố ý."
Nhanh chóng nhận lấy cái khay trong tay phục vụ, đặt ở trên mặt bàn, sau đó rút ra từ cái hộp giấy hai tờ giấy ăn, vừa giúp phục vụ lau chùi, vừa nói: "Thật không có ý tứ, ta vừa rồi cảm thấy ngươi quá mức quen mắt, giống như biểu muội mất tích nhiều năm, vừa nhìn đã bị thất thần, không cẩn thận làm nước đổ vào trên người ngươi."
"A? Biểu muội?" Sau khi phục vụ nhìn rõ ràng tướng mạo của Lâm Phôi, trên mặt không khỏi đỏ ửng, trái tim nhảy loạn phanh phanh phanh, người này thật là đẹp trai a.
Lâm Phôi tiến tới phía trước, che khuất khay nước sau lưng, nghiêm túc nói: "Đúng vậy a, là biểu muội ta thầm mến nhiều năm, khi còn học cấp hai cha mẹ ta lại chuyển nhà, đã nhiều năm như vậy còn chưa được gặp lại, ta thấy ngươi cùng nàng tối thiểu có tám phần tương tự, hơn nữa ngươi so với nàng hình như càng đẹp hơn, mỹ lệ động lòng người, lập tức khiến cho ta có một loại cảm giác như tìm về mối tình đầu... ."
Lời nói của Lâm Phôi quả thực có thể làm cho rất nhiều tiểu cô nương tim đập thình thịch, nàng hoàn toàn quên mất nhiệm vụ Tuyên thiếu giao cho mình, thừa dịp Lâm Phôi đang nói hươu nói vượn, Phác Thành Cát lặng lẽ tráo đổi vị trí của hai ly cà phê, sau đó lặng lẽ kéo góc áo Lâm Phôi một cái, Lâm Phôi vội ho một tiếng, nói: "Ngươi bây giờ đang làm việc, chúng ta sẽ nói chuyện sau."
"A, tốt." Phục vụ đỏ mặt hỏi, "Ta có thể lấy số điện thoại di động của ngươi không?"
"Chút nữa ta sẽ liên hệ với ngươi." Lâm Phôi mỉm cười, một lần nữa ngồi xuống.
Phục vụ bưng lên cái khay, trên mặt hơi đỏ hồng, trái tim đập bình bịch, xấu hổ nhìn Lâm Phôi thêm mấy lần, lúc này mới bưng khay rời đi, ba người Phác Thành Cát lập tức nhìn Lâm Phôi giơ ngón tay cái lên.
Phục vụ căn bản không biết hai ly cà phê đã bị đổi vị trí, sau đó nàng mang cà phê đặt ở trước mặt Tuyên Vũ Trai cùng Ngụy Kỳ Miên, liếc mắt ra hiệu với Tuyên Vũ Trai một cái, trong miệng nói hai vị chậm rãi thưởng thức, cuối cùng lặng yên đi ra ngoài.
Tuyên Vũ Trai mỉm cười nói: "Đồ ăn cần chốc lát nữa mới xong, chúng ta uống cà phê trước."
"Tốt."
Hai người nói chuyện một lát, hai chén cà phê đã cạn đáy, mà lúc này năm sáu tên lưu manh ăn mặc hầm hố và để mấy cái đầu đủ loại màu sắc đột nhiên vọt vào từ bên ngoài, vừa xông vào nhà hàng, ánh mắt đã rơi vào trên mặt Ngụy Kỳ Miên , cười ha hả: "Trời ơi, cô nàng này thật xinh đẹp!"
Dựa theo kế hoạch ban đầu, mấy người này hẳn là sẽ cuốn lấy bảo tiêu của Ngụy Kỳ Miên, sau đó Tuyên Vũ Trai bị đánh ngã, bọn côn đồ mang Ngụy Kỳ Miên rời khỏi nhà hàng, sau đó Vạn Tử Đào xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, kế tiếp thì rất đơn giản, Ngụy Kỳ Miên đã bị hạ dược, hơn nữa ở trong loại tình huống này, rất có thể sẽ động tình, sau đó một ít sự tình không tiện miêu tả dễ dàng phát sinh.
Hai bảo tiêu sau lưng Ngụy Kỳ Miên lập tức quay người nghênh đón, hai người bảo tiêu có thực lực rất không tồi, bất quá mấy tên lưu manh đều là do Tuyên Vũ Trai chọn kỹ lựa khéo, không phải bọn côn đồ đầu đường xó chợ bình thường, huống chi còn là lấy sáu địch hai, hai tên bảo tiêu lập tức rơi vào hạ phong.
Một kẻ trong đó bị đám lưu manh đánh ngã trên mặt đất, thấy tình thế không đúng, lập tức la lớn: "Tiểu thư chạy mau."
Ngụy Kỳ Miên lúc trước đã sớm chuẩn bị tâm lý, cảm thấy mang theo hai bảo tiêu đi ra ngoài hẳn là đã đủ rồi, nhưng thật không ngờ mấy tên côn đồ vậy mà đấm nhau giỏi như vậy, ở trong nội tâm bối rối, lập tức đứng lên.
Tuyên Vũ Trai bắt lấy bàn tay của Ngụy Kỳ Miên, hô lên: "Ta mang ngươi đi!"
Hai người vừa vọt tới cửa nhà hàng, đằng sau đã có hai tên lưu manh đuổi theo, một quyền 'đánh' trúng khuôn mặt của Tuyên Vũ Trai, Tuyên Vũ Trai kêu thảm một tiếng, té xuống đất, bất quá Ngụy Kỳ Miên đã kịp lao ra khỏi nhà hàng.
Tuyên Vũ Trai té trên mặt đất xong, khóe miệng lại nở nụ cười, mà hai tên lưu manh trực tiếp chạy ra đuổi theo Ngụy Kỳ Miên.
Thời điểm này, một chiếc xe ngừng lại bên đường, Vạn Tử Đào xuất hiện, Vạn Tử Đào mới đi ra khỏi xe đã nhìn thấy hình ảnh này, lộ ra lộ vẻ mặt 'ngạc nhiên " trong miệng hoảng sợ nói: "Đây không phải là đại tiểu thư Ngụy gia sao, sao ngươi lại... Con mẹ nó, các ngươi không được phép gây tổn thương tới nàng!"
Hai tên lưu manh đã bắt được cánh tay Ngụy Kỳ Miên, Vạn Tử Đào hào tình vạn trượng, không thèm để ý an nguy của bản thân, xông lên đấm nhau với hai tên lưu manh, cuối cùng Vạn Tử Đào bị đánh vài quyền, nửa bên mặt đều bị đánh sưng lên, nhanh chóng bị hai tên lưu manh đánh ngã trên mặt đất.
"Mẹ nó!" Vạn Tử Đào mở miệng mắng, ở trong nội tâm càng là chửi ầm lên, lúc trước hắn đã nhắc nhở Tuyên Vũ Trai phải bảo thuộc hạ ra tay hung ác một chút, chỉ như vậy mới có thể làm Ngụy Kỳ Miên càng thêm cảm động, bất quá hắn vẫn cảm thấy đối phương ra tay quá ác, đánh bản thân đau đớn muốn chết.
Nhưng bất kể như thế nào, kế hoạch vẫn coi như thi hành viên mãn, kế tiếp chỉ cần mang Ngụy Kỳ Miên lên xe, sau đó một lát nữa đang đi trên đường trực tiếp thổ lộ với Ngụy Kỳ Miên, đợi dược hiệu phát tác, Ngụy Kỳ Miên lập tức sẽ mơ mơ màng màng, không kìm lòng được sẽ cùng với mình... Hắc hắc, buổi tối hôm nay đại mỹ nhân tuyệt thế này sẽ là của ta! ! !
Vạn Tử Đào tuy rằng bị đánh, ánh mắt lại tỏ ra hưng phấn, hắn bắt lấy cánh tay Ngụy Kỳ Miên, hào tình vạn trượng nói: "Ta mang ngươi rời đi!"
Nhìn bọn họ diễn kịch, Ngụy Kỳ Miên bỗng nhiên cảm thấy trong nội tâm có chút buồn nôn, khuôn mặt nàng lạnh lùng, đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại phát hiện sự tình xảy ra biến cố, đến cả Vạn Tử Đào cũng cảm thấy ngoài ý muốn!