"A, chị dâu thật là xinh đẹp!" Phác Thành Cát há to mồm đến mức có thể nhét vào quả trứng gà, hai mắt lập lòe ánh sáng nhìn Ngụy Kỳ Miên, sau đó nhìn Lâm Phôi một cái, đại khái đoán ra tâm tư của Lâm Phôi, vì vậy nói "Phôi ca, ngươi cứ việc yên tâm, chuyện Tuyên Vũ Trai đổ oan cho ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi bày, đến lúc chân tướng rõ ràng, chị dâu sẽ trở lại bên cạnh ngươi, tạm thời để cho Tuyên Vũ Trai đắc ý thêm một chút đi."
Tâm tình Lâm Phôi không quá tốt, thản nhiên nói: "Nàng không phải chị dâu ngươi, hơn nữa ta cũng chỉ là muốn chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi."
"Ừm, đúng, nhất định phải chứng minh sự trong sạch." Ngô Quân nói, "Loại chuyện này quả thực là làm cho danh dự của Phôi ca mất sạch, hiện tại trong trường học, tất cả mọi người đều nói Phôi ca thiếu chút nữa hiếp dâm thành công Ngưu Hải Kiều, nhưng Phôi ca sao có thể làm loại chuyện đó, Phôi ca cũng không phải mù, Ngưu Hải Kiều chẳng lẽ còn có thể đẹp bằng Ngụy Kỳ Miên?"
Ngô Mạnh Kiệt cũng lộ vẻ mặt oán giận, mấy ngày nay thanh danh Lâm Phôi bị bôi xấu, dù sao cưỡng gian và đánh nhau ẩu đả không cùng một cấp bậc, hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Lâm Phôi cũng nghẹn một bụng lửa giận, vốn tưởng lần này nhiệm vụ sẽ không khó khăn gì, không nghĩ tới lại bị một tên sinh viên trẻ trâu như Tuyên Vũ Trai tính kế, hôm nay nói thế nào cũng phải tìm về mặt mũi mới được.
Lâm Phôi mở cửa xe, nói : "Chúng ta vào thôi, Ngô Quân, ngươi đi trước dẫn đường, không nên đụng mặt Tuyên Vũ Trai."
"Yên tâm, hắn sẽ không nhìn thấy được."
Ngô Quân đi ở phía trước, đám người Lâm Phôi bám theo phía sau, bọn hắn vào trong tìm một nơi vắng vẻ hẻo lánh để ngồi xuống, vị trí này đúng như Ngô Quân nói, bọn hắn có thể trông thấy Tuyên Vũ Trai cùng Ngụy Kỳ Miên, nhưng mà Tuyên Vũ Trai cùng Ngụy Kỳ Miên lại không nhìn thấy bọn hắn.
Lâm Phôi thoả mãn giơ ngón tay cái lên, lúc này phục vụ xuất hiện, Lâm Phôi tiếp nhận menu tùy tiện chọn mấy loại đồ uống, sau đó bảo phục vụ rời đi, bốn người bắt đầu giả bộ như không có việc gì tán gẫu, trên thực tế lại vụng trộm quan sát hai người Tuyên Vũ Trai.
Tuyên Vũ Trai cùng Ngụy Kỳ Miên ngồi cạnh cửa sổ, ngoại trừ hai người, sau lưng Ngụy Kỳ Miên còn có hai người cận vệ, là Ngụy Tứ Hải an bài để bảo hộ Ngụy Kỳ Miên.
Tuyên Vũ Trai lộ vẻ mặt nho nhã lễ độ cười nói: "Miên Miên, cám ơn ngươi hôm nay đã nể mặt ta tới đây."
"Không cần." Ngụy Kỳ Miên cũng lộ vẻ lễ phép mỉm cười, "Ta thiếu nợ ngươi một phần nhân tình, bữa cơm hôm nay là đương nhiên."
"Chúng ta không cần khách khí như thế." Tuyên Vũ Trai mỉm cười nói, "Chúng ta trước kia tuy rằng cũng không tính là quen thuộc, kỳ thật ta rất sớm đã biết ngươi, hơn nữa trong ngày khai giảng, vừa nhìn thấy ngươi ta đã cảm giác cả đời này cũng không thể nào quên được, mà ngươi hôm nay thật sự rất đẹp."
Ngụy Kỳ Miên lắc đầu, mỉm cười nói: "Tuyên thiếu chính là bạch mã vương tử trong trường học, ta hiện tại chỉ muốn học tập tốt, không suy nghĩ chuyện yêu đương, vì vậy chỉ sợ là phải làm Tuyên thiếu thất vọng rồi."
"Hắc hắc, không có gì, không có việc gì." Tuyên Vũ Trai giả bộ như không thèm để ý, nói, "Kỳ thật ta cảm giác chăm chỉ học tập cũng là một điều tốt, trường học hiện tại khá hỗn loạn, nhưng nơi đây dù sao cũng là do năm đó Ngụy phu nhân xây dựng với tấm lòng cao cả, mỗi lần nghĩ đến những điều này, ta đều cảm thấy có chút đau lòng."
Trong mắt Ngụy Kỳ Miên lộ ra vài phần cô đơn cùng khổ sở.
Tuyên Vũ Trai gấp gáp nói: "Thật không có ý tứ, ta làm cho ngươi cảm thấy thương tâm sao?"
"Không có gì." Ngụy Kỳ Miên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói , "Sự tình đã qua không cần nhắc lại làm gì."
Đôi mát Tuyên Vũ Trai từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ ôn nhu nhìn chăm chú vào Ngụy Kỳ Miên, vừa hiển lộ thâm tình, đồng thời lại biểu hiện ra sự lễ phép, hai người ngồi ở chỗ kia liên tục nói chuyện, miệng mỉm cười, trò chuyện rất vui vẻ.
Ngụy Kỳ Miên thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy, nếu như không phải sớm biết rõ bộ mặt thật của Tuyên Vũ Trai, chỉ sợ trong nội tâm nàng sẽ đánh giá Tuyên Vũ Trai là một thân sĩ hiếm có trên đời, may mắn là Lâm Phôi... A, ta sao lại nghĩ tới Lâm Phôi rồi.
Tuyên Vũ Trai chợt phát hiện Ngụy Kỳ Miên có chút thất thần, lập tức lộ ra vẻ mặt ân cần hỏi: "Miên Miên, có chỗ nào không thoải mái sao?"
"A, không có... Không có."
Tuyên Vũ Trai cười cười, quay đầu nhìn về phía phục vụ , phân phó: "Đồ uống sao còn chưa mang lên, nhanh lên một chút."
Phục vụ đáp ứng , nhanh chóng rời đi, Lâm Phôi lại chú ý tới khi Tuyên Vũ Trai đang nói chuyện đã lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với phục vụ.
"Có thể hành động rồi." Lâm Phôi nhìn về phía Phác Thành Cát, nói , "Ngươi khá là lanh lợi, chốc lát nữa tìm cơ hội đổi ngược vị trí của hai cái ly."
Ánh mắt Lâm Phôi nhìn chằm chằm vào người phục vụ, thấy nàng rất nhanh đã bưng hai ly cà phê đi ra, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của hắn, Lâm Phôi cầm lấy cốc nước ép trái cây trên bàn, 'không cẩn thận' làm nước trái cây bắn vào người phục vụ.