"Cái kia... Sợ."
"Yên tâm, qua đêm nay ngươi sẽ không sợ nữa."
Nghe xong lời nói của Lâm Phôi, Phác Thành Cát chẳng những không cảm thấy an ủi, ngược lại càng bất an, đêm nay rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì ... .
Hai người đang nói chuyện, Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt rốt cục đã tới, Lâm Phôi lại kéo xuống cửa kính, nhìn bọn họ vẫy vẫy tay, hai người kia vội vàng chạy tới, ngồi ở đằng sau.
Hai người đều lộ vẻ mặt hưng phấn, hỏi xe ở đâu ra, Lâm Phôi đơn giản đáp lại một câu, sau đó hỏi: "Chuẩn bị tâm lý thật tốt chưa?"
Ngô Mạnh Kiệt hưng phấn nói: "Phôi ca, ngươi không biết sau khi nghe thấy ngươi gọi điện thoại hai người chúng ta đã nóng lòng tới mức nào đâu, có thể nói là hận không thể ngồi phi cơ trực tiếp bay tới, quả thực là chuẩn bị tâm lý vô cùng tốt rồi. Phôi ca, tối nay tới đây để làm gì? Ngươi định đối phó ai?"
"Ngươi đoán không sai." Lâm Phôi nói , "Đêm nay chúng ta sẽ đối phó Tuyên Vũ Trai."
Nghe được ba chữ Tuyên Vũ Trai, vẻ hưng phấn trên mặt Ngô Mạnh Kiệt cùng Ngô Quân biến mất, biểu lộ khó coi giống như ăn phải mướp đắng.
Lâm Phôi nhìn hết vào trong mắt, thầm nghĩ hai người trước kia tối đa chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, mà loại người này thì đương nhiên không làm đại sự được, nhưng bọn hắn mới chỉ là sinh viên, còn chỗ trống để bồi dưỡng, cứ quan sát thêm một thời gian rồi tính sau.
Cảm nhận ánh mắt Lâm Phôi nhìn mình chằm chằm không rời mắt, Ngô Quân cắn răng, lập tức bày tỏ thái độ : "Phôi ca, tuy rằng trước kia ta thực sự không muốn đối mặt với Tuyên Vũ Trai, bất quá nếu là ngươi phân phó, ta nhất định sẽ làm."
Ngô Quân là người đầu tiên tỏ thái độ, đối với chuyện này Lâm Phôi cảm thấy bình thường, Ngô Quân trước kia một mực độc lai độc vãng, loại tính cách này rất ham muốn chứng minh bản thân.
Ngô Mạnh Kiệt cắn răng, cũng bày tỏ thái độ : "Ta cũng như vậy."
"Tốt!" Lâm Phôi cười nói, "Yên tâm đi, lần thứ nhất mà thôi, sẽ không quá mức gây khó dễ các ngươi. Chốc lát nữa chúng ta chủ yếu là yên lặng theo dõi kỳ biến, đợi trò hay trình diễn, ta sẽ nói đại khái sự tình cho các ngươi nghe."
Hiện tại người còn chưa tới, Lâm Phôi cũng không có việc gì để làm, giảng giải cụ thể một lượt, bọn hắn tối đa chỉ là côn đồ trong lớp, so với vai phản diện chính thức còn có chênh lệch rất lớn, vì vậy nghe được mọi chuyện, từng người đều lòng đầy căm phẫn, Ngô Quân càng là nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên Tuyên Vũ Trai này thật đáng giận, đã biết Ngụy Kỳ Miên là người của Phôi ca lại còn... ."
Lâm Phôi ngắt lời : "Dừng, ta và Miên Miên không có quan hệ đó, bất quá mặc kệ Miên Miên là ai, loại chuyện này đều chỉ có cặn bã mới làm, gặp loại chuyện này, ta khẳng định sẽ phải quản."
Phác Thành Cát kích động nói: "Xem ra chúng ta đều là hiện thân của sứ giả chính nghĩa rồi, Phôi ca, đặt tên cho hành động buổi tối hôm nay đi."
Lâm Phôi suy nghĩ một chút, nói : "Vậy gọi là kế hoạch Thanh lý cặn bã đi."
"Hắc hắc, vậy cứ gọi là kế hoạch Thanh lý cặn bã."
Mấy người đều nở nụ cười.
Ngô Quân bỗng nhiên nói: "Phôi ca, Tuyên Vũ Trai đã đến."
Lâm Phôi nhìn sang, thấy Tuyên Vũ Trai đỗ một chiếc xe sang trọng trước cửa nhà hàng, đi xuống rồi bước vào trong.
Lâm Phôi thoáng do dự một chút, ở trong nội tâm vẫn luôn lo lắng kế hoạch của mình còn lỗ hổng nào không, dù sao thời gian đã ngày càng gần.
Bỗng nhiên, Lâm Phôi nghĩ ra cái gì, vội vàng lấy điện thoại di động, gọi cho Ngụy Tứ Hải một cuộc, điện thoại kết nối, Ngụy Tứ Hải nhỏ giọng nói : "Này, ta còn đang họp, Lâm tiên sinh có chuyện gì muốn phân phó sao?"
"Ta muốn điều tra ông chủ của nhà hàng đêm nay Miên Miên tới ăn cơm là người nào."
"A, ta lập tức sẽ cho người điều tra, hai phút sau sẽ nhắn tin trả lời."
Hai phút đã có thể tra rõ ràng chuyện này, có thể thấy được năng lượng của Ngụy Tứ Hải lớn mạnh thế nào, bất quá Lâm Phôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao cũng là một trong những người cầm đầu giới kinh doanh Đồng Thành, làm được chuyện này chẳng có gì hiếm lạ.
Quả nhiên, sau hai phút Ngụy Tứ Hải đã gửi tin nhắn tới, không khác Lâm Phôi dự đoán, cửa hàng này có bán cổ phần ra ngoài, nhà Tuyên Vũ Trai tuy rằng không phải cổ đông lớn nhất, bất quá cũng là một trong những cổ đông trọng yếu, nếu vậy, không chỉ cần phải đề phòng màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân a...
Lâm Phôi hơi chút suy nghĩ, nhìn về phía Ngô Quân, hỏi: "Tuyên Vũ Trai có quen biết ngươi không?"
Ngô Quân lắc đầu: "Ta bình thường độc lai độc vãng, hắn khẳng định không biết ta."
"Tốt lắm." Lâm Phôi mỉm cười nói, "Ngươi tiến vào trong nhà ăn quan sát một phen xem Tuyên Vũ Trai ngồi ở phòng nào, sau đó chọn một chỗ có vị trí gần hắn."
"Ta lập tức sẽ đi."
Ngô Quân nhanh chóng xuống xe, sau đó đi vào nhà hàng, không quá lâu, Ngô Quân đã trở lại, mở cửa xe ngồi vào, nói: "Bọn hắn không ngồi trong phòng, là vị trí ngồi cạnh cửa sổ."
"A, vậy ngươi chọn chỗ nào?"
"Ừm, ta chọn một vị trí ngay gần đó, từ điểm này chúng ta có thể nhìn thấy bọn hắn, nhưng bọn hắn lại không nhìn thấy chúng ta."
Lâm Phôi vươn tay, vỗ vỗ bả vai Ngô Quân, cười nói: "Làm tốt lắm, đợi đến lúc Miên Miên tới, chúng ta cũng đi vào, cứ giả bộ như là ăn cơm bình thường, đừng để những người khác phát hiện, chờ một lát sẽ có trò hay để xem!"
Thấy mấy người đều lộ ra vẻ hưng phấn, sự e ngại Tuyên Vũ Trai lúc trước đã không cánh mà bay, Lâm Phôi thoả mãn cười cười, đúng là người trẻ tuổi có khác.
Sau đó, Lâm Phôi nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh diễm, Ngụy Kỳ Miên xuất hiện rồi, hơn nữa còn mặc một bộ váy đỏ lộng lẫy, vô cùng xinh đẹp, cho dù là đặt giữa đất trời đã lộ vẻ u ám cũng rất chói lọi, nghĩ tới chuyện Ngụy Kỳ Miên mặc bộ váy này là vì gặp Tuyên Vũ Trai, Lâm Phôi ở trong nội tâm đột nhiên có chút không thoải mái, còn có chút đau lòng.