Chương 54: Lý Thiên Thiên trêu chọc

Chương 54+55 Lý Thiên Thiên trêu chọc

Vương mẫu ngẩng đầu nhìn đám người Lâm Phôi một cái, vội vàng lau sạch nước mắt, lộ ra thái độ ôn hoà : "Là bằng hữu của Hoành Vĩ a, mời ngồi mời ngồi."

Vương mẫu không nhiệt tình bằng Vương phụ, có thể là do sinh hoạt nhiều năm không được như ý.

Lâm Phôi mỉm cười nói: "A di, chúng ta đều là bạn cùng phòng của Vương Hoành Vĩ, bác sĩ nói như thế nào, không có việc gì chứ?"

Vương Mẫu đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó lộ vẻ mặt cô đơn thở dài, bất đắc dĩ nói : "Bác sĩ nói là não bộ bị chấn động, hơn nữa sợ miệng vết thương bị nhiễm trùng, tạm thời tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà nếu như xử lý không tốt thì cũng khó nói, phải lưu lại bệnh viện quan sát mỗi ngày, chừng mười ngày sau hẳn có thể xuất viện."

Lâm Phôi hỏi dò: "Tiền chữa trị... ."

Vương mẫu nói: "Học Viện Ngọc Lan hàng năm xảy ra quá nhiều vụ đánh nhau bị thương, học viện ứng ra một phần, tự chúng ta trả một phần, còn lại sẽ do nhà đứa nhỏ gây ra bồi thường, nhưng... ."

Lâm Phôi hiểu được, nhất định là số tiền quá nhiều, Vương gia căn bản không trả nổi, lại nhìn sang Vương Hoành Vĩ, ánh mắt Vương Hoành Vĩ lộ vẻ trốn tránh, miệng mím chặt.

Lâm Phôi không tiếp tục đề cập chuyện này, hỏi Vương Hoành Vĩ hiện tại cảm thấy thế nào, có cần đám bạn cùng phòng lưu lại hỗ trợ cái gì không, đại khái trò chuyện trong chốc lát, đám người Lâm Phôi để xuống hoa quả rời đi, lúc gần đi cũng cự tuyệt hảo ý mời cơm của Vương phụ.

Đi ra khỏi bệnh viện, Phạm Hàm Ninh cảm khái nói: "Cha của hắn đối xử với chúng ta rất nhiệt tình, còn mẹ Vương Hoành Vĩ thì không bằng a."

Lâm Phôi nói : "Được rồi, con trai người ta bị đánh thành như vậy, đâu còn có tâm tư tán gẫu với chúng ta, các ngươi về trước đi, ta có chút việc riêng, lát nữa sẽ trở về sau."

Ngô Quân nói: "Vậy được, Phôi ca, chúng ta đi trước!"

Lâm Phôi khoát tay áo, nhìn bọn hắn băng qua đường cái, một mình trở về bệnh viện, nhà Vương Hoành Vĩ rõ ràng đang bởi vì kiếm tiền thuốc men mà phát sầu, Lâm Phôi quyết định giúp bọn hắn một chút.

Huống chi hắn đã coi bản thân là bằng hữu, từ góc độ này, Lâm Phôi không có khả năng không giúp hắn.

Lâm Phôi một lần nữa tiến vào, thừa dịp Lâm phụ hình như tiến vào phòng bệnh, Lâm Phôi lặng lẽ tới văn phòng bác sĩ, sau đó không khỏi sửng sốt, hỏi: "Sao ngươi cũng ở đây?"

Hắn nhìn thấy trong văn phòng ngoại trừ một vị bác sĩ hơn bốn mươi tuổi ngồi trên ghế làm việc, trên ghế sa lon còn có một cô gái xinh đẹp, yêu mị đang ngồi, vừa vặn còn là người quen của Lâm Phôi, nữ thư ký xinh đẹp của Ngụy Tứ Hải, Lý Thiên Thiên.

Trên trán Lý Thiên Thiên được bao bọc bởi vải gạc y tế, thoạt nhìn sắc mặt không quá tốt, có vài phần ngơ ngẩn, sau khi nhìn thấy Lâm Phôi, nàng cũng sửng sốt hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Lâm Phôi cười khổ nói: "Ta đến trả tiền thuốc men cho người khác, ngươi thì sao? Là ai đả thương ngươi?"

"Ta không cẩn thận bị té." Ánh mắt Lý Thiên Thiên có chút trốn tránh, do dự nói.

Ánh mắt Lâm Phôi không tự chủ được rơi vào dấu tay trên cái cổ trắng nõn của Lý Thiên Thiên, thật sự là té bị thương, vậy dấu tay ở đâu chui ra? Coi ta là kẻ đần sao? Bất quá người ta không muốn nói, hắn cũng không tiện hỏi, vì vậy Lâm Phôi đi về phía bác sĩ, hỏi: "Ta có một người bạn nằm ở bệnh viện này, tên là Vương Hoành Vĩ."

"Vương Hoành Vĩ a, hắn là người bệnh do ta phụ trách." Bác sĩ nói , "Bất quá tiền thuốc men của hắn còn chưa trả, hai ngày nữa có khả năng sẽ phải xuất viện."

Lâm Phôi cau mày nói: "Hắn hiện tại thương thế còn chưa ổn định, nếu như xuất viện sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm a?"

Bác sĩ bất đắc dĩ đáp lời: "Chúng ta cũng đâu có cách nào? Hắn trả không nổi tiền thuốc men, chẳng lẽ còn muốn bệnh viện chịu trách nhiệm?"

Lâm Phôi hít một hơi thật sâu, hỏi: "Còn thiếu bao nhiêu tiền?"

Bác sĩ tính toán một chút, nói : "Còn thiếu tám nghìn hai trăm ba mươi bốn khối tiền, nếu như ngày mai còn không trả, vậy chỉ có thể xuất viện."

Lâm Phôi móc ra một tấm thẻ ngân hàng, nói: "Viết phiếu đi, ta trả tiền, bất quá nhớ kỹ không thể nói cho bằng hữu của ta biết là người nào trả."

Bác sĩ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Phôi một cái, viết phiếu thu, đưa cho Lâm Phôi, Lâm Phôi nhìn về phía Lý Thiên Thiên, hỏi: "Tình huống của ngươi như thế nào?"

"Ta hiện tại có thể về nhà."

"Vậy ngươi chờ một lát, ta tiễn ngươi đi."

"Ách, ta lái xe."

"Vậy cho ngươi một cơ hội được chở nam thần."

"... ." Lý Thiên Thiên dùng ánh mắt câm nín nhìn Lâm Phôi, từ khi sinh ra tới giờ quả thật nàng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.

Lâm Phôi rất nhanh đi nộp phí, trở về để lại cuống phiếu, đồng thời lại dặn dò không thể để Vương Hoành Vĩ biết được, lúc này mới mang theo Lý Thiên Thiên rời đi, chỉ là Lâm Phôi không chú ý tới, khi hắn cùng Lý Thiên Thiên vừa đi tới cuối hành lang, Vương phụ đã đi ra khỏi phòng bệnh, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Lâm Phôi cùng Lý Thiên Thiên, thì thào tự nói: "Đây không phải là đồng học của Vương Hoành Vĩ sao?"