Chương 53: Môi trường nuôi cấy xã hội đen!(2)

Phùng Kính Nam trầm giọng nói: "Khi thế lực của Trương Xuân Lôi vượt ra khỏi sự khống chế của khoa thể dục, có thể uy hiếp địa vị bá chủ của bọn hắn, thì bọn hắn sẽ lập tức động thủ, mà ngươi đấm nhau với Trương Xuân Lôi, bọn hắn tự nhiên là vui vẻ tọa sơn quan hổ đấu, bọn hắn cảm thấy, ngươi là tân sinh mà đòi đấm Trương Xuân Lôi, đây rõ ràng là thành tâm muốn chết, nhưng nếu ngươi thật sự có bản lĩnh đấm nát thế lực Trương Xuân Lôi , khoa thể dục khẳng định sẽ nhúng tay, bởi vì ngươi so với Trương Xuân Lôi càng thêm đáng sợ, bọn hắn không thể dễ dàng để ngươi trưởng thành."

Lâm Phôi gật đầu : "Đã hiểu được, lúc trước Địch ca gì đó của khoa thể dục còn nói nguyện ý trở thành bằng hữu của ta, hóa ra vì hắn vui lòng nhìn thấy cảnh khoa máy tính nội đấu, gây trở ngại cho Trương Xuân Lôi phát triển, mà một khi ta có năng lực đấm vỡ mồm Trương Xuân Lôi, khoa thể dục sẽ ngăn cản."

"Chính là như vậy." Phùng Kính Nam khen ngợi nói, "Lâm Phôi, ngươi là tân sinh duy nhất hữu dũng hữu mưu ta từng thấy, tình huống tối hôm qua thực sự đã hù dọa ta, ta chưa từng thấy có tân sinh nào dám khiêu chiến quyền uy của lão sinh, mà ngươi hôm nay có thể nhanh chóng nhìn thấu mọi chuyện, chứng tỏ ngươi không chỉ gan lớn, có võ lực, hơn nữa còn rất thông minh, ta rất coi trọng ngươi. Chưa biết thay thế Trương Xuân Lôi được không, nhưng mà bằng vào năng lực của ngươi bây giờ, trở thành một lão đại mới của khoa máy tính đã rất dễ dàng, tương lai thậm chí có thể ra ngoài trường lăn lộn trong xã hội đen."

Ánh mắt của Lâm Phôi hiện lên vẻ chán ghét, ngay sau đó dùng ngữ khí bình tĩnh nói : "Ta hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này, ta đi thăm Vương Hoành Vĩ trước, Phùng ca, có thời gian ta sẽ tìm ngươi uống chén rượu."

Phùng Kính Nam cười cười đứng lên: "Cam tâm tình nguyện phụng bồi."

Phùng Kính Nam nguyện ý làm tốt quan hệ với Lâm Phôi, thuận tiện bảo vệ trật tự ký túc xá, Lâm Phôi cũng nguyện ý kết giao nhân viên nhà trường, sẽ thuận tiện cho hắn làm việc sau này, song phương đánh nhịp với nhau, biểu hiện đều hài lòng.

Phùng Kính Nam nói ra địa chỉ phòng bệnh của Vương Hoành Vĩ rồi rời đi trước, đám người Phạm Hàm Ninh đều muốn đi theo, vì vậy Lâm Phôi mang theo đám người Phạm Hàm Ninh cùng tới bệnh viện nhân dân Đồng Thành.

Mấy người mang theo hai túi hoa quả, trong hành lang, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ cũ nát màu xanh lá cây đang ngồi xổm hút thuốc, y tá đi ngang qua thấy được, lập tức lộ vẻ mặt chán ghét nói: "Trong bệnh viện không được hút thuốc."

"A, ta tắt, ta lập tức sẽ tắt thuốc." Trung niên nam nhân vội vàng ném tàn thuốc xuống đất, dùng giày đạp xuống.

"Tiền thuốc men cũng trả không nổi, còn không biết xấu hổ hút thuốc, sao có thể vô tâm như vậy... ." Hai y tá vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa cùng nhau rời đi, mà trung niên nam tử thì lộ vẻ mặt ủ rũ ngồi xuống ghế dài ngoài hành lang.

Lâm Phôi hít một hơi thật sâu, người này xem ra là gia trưởng nhà Vương Hoành Vĩ, bọn hắn cùng đi tới, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ngồi ở trước giường bệnh, mà bệnh nằm trên giường chính là Vương Hoành Vĩ.

Lâm Phôi nhìn trung niên nam tử, hỏi: "Ngươi là phụ thân của Vương Hoành Vĩ sao?"

"A?" Trung niên nam tử ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt có chút già nua, hắn mờ mịt gật đầu nói, "Đúng vậy."

"Chúng ta là học sinh cùng lớp Vương Hoành Vĩ, chào thúc thúc." Mặc kệ trong gia đình hắn có mâu thuẫn gì, đối mặt với trưởng bối vẫn phải lễ phép, nhìn thấy Lâm Phôi chào hỏi, những người khác đều nhao nhao chào theo.

Phụ thân Vương Hoành Vĩ lộ ra nụ cười chất phác, tuy rằng là gượng cười, bất quá cũng nhìn ra được hắn rất nhiệt tình, hắn đứng dậy vừa cười vừa nói: "Các ngươi đến để thăm Hoành Vĩ sao, không nghĩ tới hắn có nhiều bạn tốt như vậy, ta thật cao hứng... Đi vào nhanh một chút, Hoành Vĩ vừa tỉnh lại, bác sĩ nói không có chuyện lớn gì, bất quá cần nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian."

"Ừm." Lâm Phôi đáp ứng, hỏi, "Thúc thúc không vào trong sao?"

"Ta ở bên ngoài một lát, các ngươi vào đi, sắp tới giữa trưa rồi, chốc nữa thúc thúc sẽ mang các ngươi đi ăn cơm."

"Không cần không cần." Lâm Phôi cười nói, "Chúng ta thăm Vương Hoành Vĩ rồi sẽ trở về."

"Ai, sao có thể được, chạy tới đây một chuyến, sao có thể không ăn cơm mà về, các ngươi không cần phải xen vào, thúc thúc sẽ chiêu đãi các ngươi."

Lâm Phôi rốt cuộc minh bạch vì sao trong nhà Vương Hoành Vĩ không có tiền, phụ thân Vương Hoành Vĩ không phải người xấu, chỉ là quá mức nhiệt tình, hơn nữa có khả năng quá mê rượu, bình thường mỗi ngày ngươi mời ta, ta mời ngươi, vừa chậm trễ công việc, vừa phí tiền, làm sao còn tiền cầm về được.

Cái này là chuyện nhà người khác, Lâm Phôi không tiện nói gì, nở nụ cười rồi đẩy cửa đi vào.

Trước giường bệnh, mẫu thân Vương Hoành Vĩ đang lau nước mắt và nói gì đó, trên giường bệnh, Vương Hoành Vĩ hơi nghiêng đầu đi, nhìn về phía cửa phòng, sắc mặt hắn tuy rằng trắng bệch, thoạt nhìn suy yếu vô lực, nhưng vẫn lộ ra nụ cười chân thành, hơi há miệng ra, dùng thanh âm yếu ớt nói: "Phôi ca, các ngươi tới rồi."