Chương 55: Lý Thiên Thiên trêu chọc(2)

Lâm Phôi cùng Lý Thiên Thiên ra khỏi bệnh viện, ngồi vào xe Lý Thiên Thiên, Lý Thiên Thiên hỏi: "Ngươi muốn ta chở ngươi đi chỗ nào? Là trường học? Hay là chỗ khác?"

Lâm Phôi duỗi lưng một cái: "Ở Đồng Thành này ta còn chưa được hảo hảo dạo chơi, chi bằng ngươi chở ta dạo phố, ta cũng không thể bắt ngươi chở ta không công, thuận tiện cho phép ngươi được nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai của ta."

"... ." Lý Thiên Thiên thật sự nhịn không được, "Người lớn trong nhà không dạy ngươi da mặt là thứ rất trọng yếu sao?"

Lâm Phôi cười ha ha nói: "Ngươi chưa từng nghe câu “Người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ” sao? Phải làm thế nào để trở thành bảo tiêu đệ nhất thiên hạ? Nhất định phải bắt đầu từ không biết xấu hổ trước."

"Dừng, lại còn đệ nhất thiên hạ, chỉ biết khoác lác !" Lý Thiên Thiên khôi phục khuôn mặt vui vẻ, nói , "Bất quá ta thật đúng là không thể cùng ngươi đi dạo được, ngươi không phát hiện cái trán ta bị thương sao, nhẫn tâm để bệnh nhân như ta cùng ngươi dạo phố?"

"Vậy được, ta nợ ngươi một lần để ngươi nhìn ngắm khuôn mặt nam thần, chờ lần sau đi, lần này ta về nhà cùng ngươi trước."

"... ." Lý Thiên Thiên siết chặt tay lái, bắt đầu lái xe, đồng thời hỏi, "Ngươi thật sự không quay về trường học, muốn tới nhà ta?"

"A, Ngụy Kỳ Miên chủ nhật cũng về nhà, ta quay về trường học làm gì, để đối mặt với mấy tên đàn ông sao?"

Lý Thiên Thiên buột miệng cười nói: "Toàn đám con nít, lại còn tự nhận là đàn ông, các ngươi mới bao nhiêu tuổi a."

Lâm Phôi cười nói: "Ta đã sớm nói rồi, không tin ngươi thử xem?"

Nói xong, ánh mắt Lâm Phôi nhìn xuống giữa hai chân mình.

Mặt Lý Thiên Thiên hơi đỏ lên, gắt giọng: "Không cho phép đi tới nhà của ta làm chuyện xấu."

Lâm Phôi cười hắc hắc một tiếng, ánh mắt đảo quanh người Lý Thiên Thiên, Lý Thiên Thiên hôm nay mặc váy đen, quần tất lưới cũng là màu đen, Lâm Phôi nhìn mà không khỏi liên tưởng tới những bộ phim Nhật Bản nồng hậu tình người nào đó, nhịn không được muốn sờ một cái, con mẹ nó chứ... Đã sờ rồi?

Tay Lâm Phôi sờ soạng hai cái, trong nháy mắt thu về, lúng túng nói: "Ta không phải cố ý, xe này của ngươi quá tà môn, không phải là có ma quỷ chứ? Sao tay ta lại vô duyên vô cớ sờ lên rồi?"

Lý Thiên Thiên đỏ mặt, gắt giọng: "Ngươi... Ta đưa ngươi quay về trường học."

"Đừng a, kỳ thật ta là người đứng đắn."

"Vậy sao ngươi toàn làm những chuyện không đứng đắn?"

"Trời ơi." Lâm Phôi nhịn không được kêu oan, "Nam với nữ mà lại gọi là chuyện không đứng đắn? Thế giới loài người chúng ta sở dĩ có thể hưng thịnh, không phải nhờ các nam nhân luôn phấn đấu vì công cuộc sinh sôi nảy nở sao?"

Lý Thiên Thiên trợn mắt lườm Lâm Phôi một cái, không nhịn được phốc một tiếng bật cười, ngay sau đó trên mặt hơi ửng đỏ, thoạt nhìn càng thêm quyến rũ, càng thêm kiều mị.

Lâm Phôi có chút há hốc miệng, hỏi: "Ngươi là yêu tinh sao?"

"Cái gì mà yêu tinh!" Lý Thiên Thiên lại lộ vẻ mặt lạnh lùng.

"Tiểu yêu tinh mê người."

Lý Thiên Thiên khi thì giận dữ, khi thì xấu hổ, ở trước mặt Lâm Phôi, nàng cứ giống như tiểu nữ sinh ôm mối tình đầu, vốn trong nội tâm rất áp lực, rất phiền muộn, nhưng bị Lâm Phôi trêu chọc thế mà nỗi lòng lại nhẹ hẳn đi, bỗng nhiên nàng muốn càn rỡ hơn một ít, thậm chí mơ hồ có chút muốn tiến xa hơn với Lâm Phôi, dù sao Lâm Phôi xem ra rất thú vị, hơn nữa khuôn mặt rất đẹp trai a!

Tướng mạo Lâm Phôi kỳ thật còn xếp trên Tuyên Vũ Trai, cho dù ăn mặc toàn hàng vỉa hè, nhưng nếu không phải nhập học mấy ngày hắn đã lần lượt đắc tội một đám đầu gấu đầu mèo, hơn nữa hắn và Ngụy Kỳ Miên đi lại gần như vậy, những nữ sinh khác cảm thấy tự thẹn khi so sánh với Ngụy Kỳ Miên, nếu không sớm đã có không biết bao nhiêu nữ sinh bổ nhào tới trên người hắn, về phần Lý Thiên Thiên, nàng không để ý nhiều tới cách ăn mặc của một người, dù sao đã sớm gặp quá nhiều kẻ ăn mặc bảnh bao nhưng nội tâm xấu xí tới cực điểm.

Ừm... Tuy rằng nàng không biết nội tâm Lâm Phôi thế nào, nhưng tối thiểu Lâm Phôi đã có khuôn mặt đẹp trai a!

Chiếc xe tiến tới một khu nhà, Lâm Phôi nhìn xung quanh, hỏi: "Nhà của ngươi ở chỗ này?"

"Đúng vậy, có lọt được vào mắt của ngươi không?"

"Ách, rất tốt a, người ở chỗ này khẳng định đều có tiền, hay là ngươi dứt khoát bao nuôi ta đi."

"Dừng, ngươi tùy tiện làm một nhiệm vụ là có thể kiếm lời một trăm vạn, đến cùng là người nào bao nuôi người nào ?" Lý Thiên Thiên ném tới mị nhãn trêu chọc Lâm Phôi, nhất là ý tứ trong lời nói, quả thực là làm cho người ta miên man bất định.

"A? Vậy để ta bao nuôi ngươi nhé?" Bàn tay Lâm Phôi chậm rãi sờ tới đùi Lý Thiên Thiên.