Chương 5: Cát Mập

Lâm Phôi dễ dàng bắt lấy nắm đấm của Trương Xuân Vũ, một quyền nện vào đốt ngón tay của Trương Xuân Vũ, làm Trương Xuân Vũ kêu thảm một tiếng, sau đó một cước đạp ngã hắn xuống đất.

Ba người khác không nghĩ tới Trương Xuân Vũ cao to đen hôi lại bị Lâm Phôi giải quyết nhanh như vậy, ngay sau đó, Lâm Phôi không chút khách khí đấm bay một tên, hai cước đạp ngã hai tên khác, lộ vẻ mặt khinh bỉ nói: "Chỉ bằng chút thực lực này cũng dám đến gây chuyện với ta?"

Trương Xuân Vũ ôm lấy cánh tay đã vặn vẹo biến hình, đau đớn làm vẻ mặt hắn trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa, nhưng vẫn quật cường lớn tiếng nhục mạ: "Fuck your mom, ngươi điên rồi, nhưng lão tử không phục ngươi!"

"Tốt, có cốt khí, ta rất thích loại người có cốt khí như ngươi, vì vậy ngươi sẽ được ta đối đãi đặc thù!" Lâm Phôi nắm tóc Trương Xuân Vũ, kéo về phía nhà vệ sinh.

Trương Xuân Vũ đau đớn gào thét, bộ tóc gần như bị Lâm Phôi nhổ tận gốc.

Ba tên sinh viên sợ tới mức lạnh run, đang muốn đứng dậy chạy trốn, Lâm Phôi lại lạnh lùng nói: "Nếu ai dám động đậy, ta liền làm kẻ đó phải đớp cứt!"

Ba sinh viên lập tức không dám đi nữa, bọn hắn nhìn vào ánh mắt hung ác của Lâm Phôi, cảm giác đám người chuyên cậy đông bắt nạt yếu như bọn mình so với Lâm Phôi căn bản không cùng một cấp bậc.

Lâm Phôi kéo Trương Xuân Vũ đến phòng vệ sinh, cũng không biết lúc trước người nào đi ị còn chưa dội nước, Trương Xuân Vũ lộ ra vẻ mặt không dám tin, sắc mặt xám ngoét, kêu rên: "Ngươi đến cùng là muốn thế nào?"

Lâm Phôi nhẹ nhàng vỗ mặt Trương Xuân Vũ, hắc hắc cười lạnh: "Ta vừa rồi không phải đã sớm nói sao, ngươi hôm nay có khả năng phải ăn phân."

"Không có khả năng, sao ngươi dám... Ta liều mạng với ngươi!" Trương Xuân Vũ trắng bệch mặt mày, duỗi ra một tay chụp vào cổ tay Lâm Phôi.

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Lâm Phôi cầm lấy đầu hắn dùng sức đập vào mặt đất vài cái, làm cho cái trán Trương Xuân Vũ nứt ra vết thương, máu tươi chảy ròng ròng.

Thấy Trương Xuân Vũ đã không còn sức lực phản kháng, Lâm Phôi cầm lấy đầu hắn đè xuống bồn cầu, Trương Xuân Vũ hoảng sợ quát to lên: "Không được, ta là đệ đệ của Trương Xuân Lôi! !"

"Ha ha, tưởng ta biết ca ca ngươi là ai chắc!"

Nhìn đống phân cùng miệng mình càng ngày càng gần, mùi hôi thối làm cho người ta muốn nôn mửa đập vào mặt, Trương Xuân Vũ muốn nôn, nội tâm bắt đầu tan vỡ, rú thảm thành tiếng: "Phôi ca, ta phục rồi, ta nhận sai, ngươi là gia gia ta, như vậy được chưa! !"

Lâm Phôi kéo hắn ra từ trong bồn cầu, bịch một tiếng ném ở trên đất, Trương Xuân Vũ vừa rơi xuống mặt đất, đã nằm rạp nôn mửa sấp mặt luôn, nước mắt nước mũi tè le.

Lâm Phôi dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hết thảy, lạnh lùng nói: "Về sau không nên chọc ta, nếu không ta sẽ không nhẹ tay như vậy nữa đâu."

"Phôi ca, ta không dám nữa, ta không dám nữa." Trương Xuân Vũ quỳ trên mặt đất, trong miệng vậy mà như thể sắp khóc nức nở, đống phân vừa rồi đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn, không cách nào phai mờ.

Mấy tiểu đệ của Trương Xuân Vũ cũng quỳ trên mặt đất, cơ thể lạnh run, vừa dập đầu vừa hô lớn: "Chúng ta cũng không dám nữa, chúng ta cũng không dám nữa."

Lâm Phôi mở ra cửa phòng vệ sinh, trong nháy mắt đó, hai người chịu trách nhiệm canh cổng cũng đều lạnh run, nhìn thấy Lâm Phôi vội vàng cúi đầu thấp xuống tận ngực, hiển nhiên bọn hắn cũng đã nghe được động tĩnh trong phòng vệ sinh.

Lâm Phôi đánh Trương Xuân Vũ một trận, sau đó Trương Xuân Vũ cùng mấy tên tiểu đệ đến tận buổi trưa cũng không trở lại trong lớp, mà giáo viên các tiết cũng không hỏi gì.

Đợi đến lúc giữa trưa tan học, Ngụy Kỳ Miên được hai nữ sinh kêu gọi rời đi, Lâm Phôi tuy rằng đáp ứng với cha nàng sẽ bảo hộ cận thân, nhưng cũng không tiện bám theo một tấc cũng không rời, như vậy ngược lại sẽ dễ dàng bị Ngụy Kỳ Miên hiểu lầm là có ý đồ khác, vì vậy liền chuẩn bị một mình đi tới nhà ăn ăn cơm trưa, kết quả vừa đi tới cửa ra vào liền đối mặt với tiểu đệ của Trương Tiến Đông.

Tên tiểu đệ này gọi là Háo tử(chuột), chính là người nịnh nọt Trương Tiến Đông đầu tiên cùng với đi tìm Nhị Lôi đối phó Lâm Phôi, sinh viên trong hành lang cũng gọi hắn một tiếng Háo ca, vốn hắn đang khí thế mạnh mẽ, nhìn thấy Lâm Phôi sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt giận dữ, trực tiếp vọt vào lớp, lớn tiếng hỏi: "Nhị Lôi đâu rồi, Nhị Lôi đi đâu rồi?"

Trong lớp lập tức có người nói: "Nhị Lôi học được nửa chừng đột nhiên không xuất hiện nữa, đoán chừng là trốn học ra ngoài đi chơi rồi."

Háo tử lầm bầm một câu mẹ nó, nhưng mà nghĩ đến Nhị Lôi cũng không dễ trêu, đành phải nhịn xuống, nói: "Đợi đến khi Nhị Lôi trở về, nhớ kỹ nói cho hắn biết, đừng quên chuyện trước đó đã đáp ứng Đông ca."

Háo tử lại bắt đầu vội vàng rời đi, khi đi ngang qua Lâm Phôi, Lâm Phôi đưa chân khều ngang một cái, làm Háo tử ngã gục dưới đất.

Trong hành lang, các sinh viên ồn ào cười to, sau đó từng người một lại bắt đầu nhìn không chớp mắt, đám người khoa thể dục không kẻ nào dễ chọc cả.

Háo tử mở miệng mắng một câu, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phôi, hắn vội vàng đứng lên chạy ra phía ngoài, muốn chờ Nhị Lôi trở về dạy cho thằng oắt này một bài học!