Chương 4: Ngươi chỉ xứng đớp cứt

Lâm Phôi nở nụ cười: "Xem ra ta vừa tới đã bắt đầu gây thù hằn a."

Ngụy Kỳ Miên cũng chú ý tới những ánh mắt địch ý kia, lộ ra vài phần áy náy nói : "Yên tâm, ta sẽ không để bọn hắn gây khó dễ ngươi."

"Bọn hắn còn chưa đủ tư cách làm chuyện nầy." Lâm Phôi tràn đầy tự tin nói.

Thời điểm này, trong lớp bỗng nhiên có người nói : "Trời ạ, hắn vừa nãy mới đánh Trương Tiến Đông xong, khó trách ta cảm thấy quen mắt như vậy."

"Ta cũng nhìn thấy, hắn đánh cho Đông ca mặt mũi đầy máu."

"Đông ca là nhân vật số một số hai trong tân sinh khoa thể dục, xem ra Lâm Phôi này cũng không phải dạng dễ chọc."

Trong khoảng thời gian ngắn, những ánh mắt tràn ngập địch ý thu liễm lại một ít, bất quá còn có một ít người lộ ra vẻ hả hê, cảm thấy Trương Tiến Đông chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ làm Lâm Phôi đẹp mặt.

Nghe chung quanh nghị luận, Ngụy Kỳ Miên dịch cái ghế sang bên cạnh một chút, tựa hồ muốn giãn cách quan hệ với Lâm Phôi.

Lâm Phôi thu hết vào trong mắt, cố ý lộ vẻ mặt mày ủ rũ, còn thở dài, nói: "Ta cho rằng chuyển trường học là có thể học tập thật tốt, không nghĩ tới ở trường học cũ mỗi ngày đều bị đám người có tiền xem thường, đi tới nơi này, ngày đầu tiên tới trường đã thiếu chút nữa bị đánh, ta có phải là đặc biệt vô dụng không?"

Trong mắt Ngụy Kỳ Miên quả nhiên toát ra vẻ đồng tình, nhẹ nhàng cắn môi một cái, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi trước kia học ở trường nào?"

Con mẹ nó chứ, động tác cắn bờ môi làm sao lại gợi cảm như vậy, thật là mê người, ta hình như đã yêu ngươi rồi... Lâm Phôi thấy trong lòng giật mình, nội tâm điên cuồng hô lên, trên mặt lại lộ vẻ u buồn, trong mắt mang theo không cam lòng mãnh liệt, nói : "Học Viện Âm Nhạc Đồng Thành."

"A." Ngụy Kỳ Miên gật đầu nói, "Người đi học ở trường đó đa số đều giàu có, vậy ngươi... ."

"Ta từ nhỏ đã có giấc mộng âm nhạc, mơ ước tiếng ca của mình có thể truyền khắp mọi góc phố trên thế giới, nhưng nhà của ta ở nông thôn, đủ cơm ba bữa một ngày đã không dễ dàng, hơn nữa năm nay thu hoạch không tốt, học viện âm nhạc lại thu phí cao như vậy, ta chỉ có thể chuyển tới trường này ." Nhắc tới âm nhạc, ánh mắt của Lâm Phôi tản ra ánh sáng thần thánh, khi nhắc tới chuyện bị ép chuyển trường học, ánh mắt lại lộ ra hào quang u buồn, thực tế khi nhìn thấy ánh mắt đồng tình tràn ngập tình thương của mẹ từ Ngụy Kỳ Miên, Lâm Phôi ở trong nội tâm điên cuồng hô lên, ta muốn làm diễn viên, ta muốn đoạt giải Oscar!

Ngụy Kỳ Miên nghe vậy, ánh mắt đã có chút ẩm ướt, tựa hồ rất cảm động, nàng xoa xoa khóe mắt, tiếc hận nói: "Khó trách ngươi học đại học hơn một tháng mà đã chuyển tới trường học chúng ta, không thể tưởng tượng được ngươi còn là một tài tử âm nhạc, ài, học phí của học viện âm nhạc đúng là quá đắt đỏ, ta cũng rất ưa thích âm nhạc, ngươi thích nhất người nào?"

Trên thân Lâm Phôi dường như tỏa ra hào quang:”Ta thích nhất là Brahms, vị nhạc sĩ nước Đức này, vừa là nhân tài kiệt xuất đàn organ, vừa rất giỏi đàn violon, được xưng là "Cha đẻ của âm nhạc cận đại phương Tây" .

Hai mắt Ngụy Kỳ Miên sáng rực lên: "Ngươi cũng ưa thích Brahms?"

"Đúng vậy a." Lâm Phôi trước đó đã sớm tìm hiểu kỹ về Ngụy Kỳ Miên, biết rõ nàng rất hứng thú với âm nhạc, hội họa, vũ đạo, nhìn biểu lộ của nàng là biết mình đã thành công, lập tức lộ vẻ mặt mỉm cười chậm rãi đàm đạo, "Brahms làm cho phong cách âm nhạc bất đồng của Tây Âu hòa làm một thể. Hắn tụ tập tinh hoa âm nhạc truyền thống của Italy, Pháp cùng Đức, mở ra một con đường hoàn toàn mới, lại có chất rất riêng, không chê vào đâu được."

Ngụy Kỳ Miên nói : "Ta cũng cảm thấy rất hứng thú với âm nhạc của hắn, trong mắt của ta, hắn là âm nhạc gia vĩ đại nhất từ trước tới nay của nước Đức."

"Ừm, bất quá ta còn có một cái nhìn khác về hắn."

Ngụy Kỳ Miên kích động nói: "Ngươi có thể nói cho ta biết không?"

Khi nói xong lời này, trong ánh mắt Ngụy Kỳ Miên tràn đầy vẻ nóng bỏng.

Lâm Phôi rèn sắt khi còn nóng, mồm phun hương thơm, nói phét như thần, trong đó có rất nhiều quan điểm đến cả Ngụy Kỳ Miên cũng không thể tưởng tượng được, đợi đến lúc tan học, khuôn mặt Ngụy Kỳ Miên lộ ra màu đỏ ửng động lòng người, ngượng ngùng nói : "Ai nha, cả tiết vừa rồi ta toàn là nói chuyện riêng mà không nghe giảng, cảm thấy thật có lỗi, tiếp theo chúng ta vẫn nên đợi tan học rồi tán gẫu sau thì hơn. Ở trước mặt ngươi, ta cảm giác mình tựa như một tiểu học sinh, kiến giải của ngươi, có khả năng đến cả giáo viên âm nhạc của chúng ta cũng chưa hẳn có thể nói ra, chỉ có giáo viên chuyên nghiệp khoa âm nhạc mới có thể so sánh."

Lâm Phôi cười hắc hắc nói: "Bình thường mà thôi, bình thường mà thôi, vừa rồi trò chuyện cũng chỉ là một chút da lông trong kho kiến thức của ta."

Ngụy Kỳ Miên hé miệng cười cười, cho dù rõ ràng là Lâm Phôi da mặt dày, tự khen mình, nàng cũng cảm thấy tràn đầy mị lực.

Hai người đang chuyện trò, Lâm Phôi lưu ý đến nam sinh lúc nào cũng xum xoe với Trương Tiến Đông như con cún đi tới cửa lớp học, lén lén lút lút nói chuyện với mấy học sinh cùng lớp của hắn, còn bất chợt nhìn về phía bên này.

Lâm Phôi thầm nghĩ trong lòng: "Thằng ngốc này, cảm thấy lăn lộn không tệ trong trường học là có thể đấu được với ta?"

Lâm Phôi biết rõ Trương Tiến Đông khẳng định cảm thấy không phục, cảm giác mình bị đánh lén nên mới ăn thiệt thòi, vì vậy tìm đến người trong chính lớp này, để chính bạn học cùng lớp sửa trị hắn.

Lâm Phôi ngược lại hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, nên tiếp tục tán gẫu với Ngụy Kỳ Miên mà không để ý những người kia nữa, chờ một lát nữa, mấy học sinh du côn cùng lớp trở về, khi đi ngang qua Lâm Phôi, liền lộ ra ánh mắt không có ý tốt nhìn Lâm Phôi một cái, nhưng nhìn thấy Ngụy Kỳ Miên ngồi ở một bên, bọn hắn đều không lên tiếng.

Trở lại chỗ ngồi, mấy người bắt đầu xì xào bàn tán, Ngụy Kỳ Miên quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói với Lâm Phôi: "Mấy người kia đều không phải là thứ gì tốt, ngươi nhìn kìa, nam sinh xăm hình rồng trên cánh tay đi ở giữa tên là Trương Xuân Vũ, ca ca hắn là đại ca trong đám sinh viên năm hai, tên là Trương Xuân Lôi, vì vậy tất cả mọi người gọi hắn là Nhị Lôi, cũng đều rất nể mặt hắn, hiện tại trong lớp này, hắn coi như là lão đại, mấy người bên cạnh đều là theo hắn lăn lộn."

Lâm Phôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Trương Xuân Vũ thân cao trên dưới 1m9, trên cánh tay có hình xăm, tựa hồ là phát hiện Lâm Phôi đang nhìn hắn, Trương Xuân Vũ làm ra động tác cắt cổ với Lâm Phôi.

Ngụy Kỳ Miên nói: "Ta cảm thấy bọn hắn thật giống như là muốn nhằm vào ngươi, có khả năng thấy ngươi là học sinh mới tới, có chút không có hảo ý."

Lâm Phôi cười cười nói: "Rất có thể chỉ là ảo giác mà thôi, yên tâm đi, thanh niên chăm chỉ học tập hơn nữa đa tài giống như ta, bọn hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị mị lực nhân cách của ta chinh phục."

Ngụy Kỳ Miên nhịn không được cười khanh khách, nói: "Tới bây giờ ta chưa từng thấy ai có da mặt dày như ngươi."

Lâm Phôi quay đầu lại nhìn mấy người kia một cái, cười hắc hắc nói: "Không tin thì ngươi chờ xem, bọn hắn sớm muộn gì cũng phải thần phục với mị lực nhân cách của ta."

Ngụy Kỳ Miên chính là nữ thần trong các nữ sinh năm nhất lần này, nhìn thấy nàng cùng Lâm Phôi có quan hệ tốt như vậy, không biết bao nhiêu người đã coi Lâm Phôi là uy hiếp.

Tiết thứ hai là văn học Hán ngữ, Ngụy Kỳ Miên rất nhanh đã tiến vào trạng thái học tập, một đôi mắt đặc biệt chăm chú cùng nghiêm túc, Lâm Phôi quan sát toàn bộ lớp học, không có mấy người chăm chỉ học tập, hầu như không ai nghiêm túc giống như Ngụy Kỳ Miên, dù là sinh viên tốt trước khi vào trường từng muốn ra sức học tập, bị hoàn cảnh này lây nhiễm, hiện tại cũng bắt đầu lười biếng chán nản rồi.

Lâm Phôi vốn dĩ tới đây chẳng phải vì lấy tấm bằng đại học, ngoại trừ vài phút đầu tiên hắn giả vờ giả vịt nghiêm túc nghe giảng, thời gian khác đều là len lén ngắm nữ thần ngồi bên cạnh, nữ thần xinh đẹp như hoa thế này, nhất là trong thời điểm nhàm chán, người nào lại không muốn ngắm thêm một hai lần? Da thịt bóng loáng, trắng như mỡ dê, lông mi thật dài, vành tai óng ánh... Một tiết học vốn dĩ nhàm chán bỗng trở nên thú vị hơn nhiều.

Cánh tay của Lâm Phôi ngẫu nhiên còn có thể 'không cẩn thận' nhẹ nhàng đụng chạm cánh tay của Ngụy Kỳ Miên, khi Ngụy Kỳ Miên nhìn về phía Lâm Phôi, Lâm Phôi bắt đầu nhìn không chớp mắt, sau đó lắng nghe tiếng tim đập gia tốc của bản thân... Lâm Phôi không phải là chưa từng nhìn thấy những nữ nhân xinh đẹp, nhưng cho tới bây giờ lại chưa từng được trải nghiệm cảm giác này, dường như chỉ cần một nụ cười, một cái liếc mắt bình thường, tùy tiện đụng vào cánh tay một cái, cũng sẽ làm cho hắn có một loại cảm giác tim đập rộn ràng.

Một tiết rất nhanh trôi qua với tiếng tim đập bình bịch cùng nội tâm thoải mái, Lâm Phôi đi ra khỏi phòng học, tới phòng vệ sinh nằm ở tận cùng hành lang, đang cởi quần, thì Trương Xuân Vũ mang theo mấy tên tiểu đệ đi đến, một tên tiểu đệ đi bên cạnh hắn lần lượt đá văng từng cánh cửa phòng: "Nhanh chóng xéo đi, Nhị Lôi sắp làm việc ở đây, tất cả đều mau chóng lăn khỏi nơi đây cho ta."

Lúc này một nam sinh cao lớn vừa kéo khóa quần vừa hùng hùng hổ hổ đi ra, hắn nhìn Trương Xuân Vũ một cái, cười nói: "Nhị Lôi, đây là muốn giáo huấn tiểu đệ nào?"

Trương Xuân Vũ dùng ngữ khí lạnh lùng nói: "Đây là chuyện riêng trong lớp chúng ta, không có quan hệ với ngươi."

"Mẹ nó!"Nam sinh này nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, hung dữ trợn mắt lườm Trương Xuân Vũ một cái, trực tiếp đi ra ngoài.

Đối phương kiêu ngạo như vậy làm đám tiểu đệ của Trương Xuân Vũ bất mãn: "Mẹ nó, kiêu ngạo cái gì."

"Đúng vậy a, Nhị Lôi, chúng ta hẳn phải hảo hảo giáo huấn hắn mới được."

"Làm chính sự quan trọng hơn." Trương Xuân Vũ đưa tay khoác lên bờ vai Lâm Phôi, cười nói: "Nam sinh mới tới kia, ngươi chỉ sợ là không thể đi được."

"A, vì sao?" Lâm Phôi đã đi tiểu xong, vừa kéo khóa vừa nhìn Trương Xuân Vũ một cái, thái độ bình tĩnh làm cho Trương Xuân Vũ ở trong nội tâm có chút tức giận.

Trương Xuân Vũ nhìn hai tiểu đệ ở sau lưng, nói: "Hai người các ngươi thủ ở bên ngoài, mặc kệ nghe được động tĩnh gì cũng không thể mở ra, biết chưa!"

"Tốt, lão đại!"

Hai sinh viên ra khỏi buồng vệ sinh, thuận tiện đóng cửa ngoài lại.

Trương Xuân Vũ bẻ khớp tay rôm rốp, cười gằn nói: "Rất kiêu ngạo, ta thấy ngươi căn bản không sợ ta a!"

Lâm Phôi đút tay vào túi quần, dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Trương Xuân Vũ, vừa cười vừa nói: "Vóc dáng cao lớn thì rất giỏi? Có bản lĩnh thì tới 1vs1 với ta, là Trương Tiến Đông bảo ngươi đối phó ta sao?"

Nhìn thấy Lâm Phôi vẫn còn bình tĩnh như vậy, ánh mắt Trương Xuân Vũ lộ ra vài phần ngoài ý muốn, nói: "Đúng, muốn trách thì phải trách ngươi đắc tội Đông ca, vừa vặn ta cũng muốn làm cho Đông ca thiếu nợ ta một cái nhân tình, cho dù ta không đánh ngươi, bọn hắn cũng sẽ đánh ngươi, đám người khoa thể dục kẻ nào cũng rất khó đối phó."

Lâm Phôi cười ha hả: "Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, chỉ bằng vào ngươi cũng xứng làm lão đại của lớp học? Ta thấy ngươi nhiều lắm chỉ xứng đớp cứt mà thôi."

Trương Xuân Vũ biến sắc, tay bắt lấy cổ áo Lâm Phôi, hung ác nói: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói ngươi hôm nay có khả năng sẽ phải ăn phân."

"Mẹ nó, hung hăng đánh cho ta, xảy ra chuyện, ta đến bồi thường!"

Trương Xuân Vũ đấm một quyền tới mặt Lâm Phôi, ba tên tiểu đệ bên cạnh cũng ùa lên theo!