Chương 3: Trường học kì lạ(2)

Mặt Trương Tiến Đông tràn đầy máu tươi, chung quanh có không ít người xem náo nhiệt, bất quá không ai nói gì, đánh nhau ẩu đả ở trường này vốn không phải chuyện gì kỳ lạ quý hiếm.

Trương Tiến Đông từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, vội vàng nói: "Đừng đánh nữa, ngươi thả ta, ta cam đoan bọn hắn không làm khó dễ ngươi."

"Như vậy thì được." Lâm Phôi cũng lười chấp nhặt những học sinh này, số lượng nhiều gấp đôi hắn cũng có thể xử đẹp, "Ta không chọc ngươi, ngươi về sau cũng đừng chọc ta, còn nữa, về sau chớ ở trước mặt ta mắng lời thô tục, cũng chớ tự xưng cái gì mà Đông ca Đông ca! Ngươi thì tính là cái gì?"

Lâm Phôi một cước đạp Trương Tiến Đông ngã xuống đất, sau đó đi về phía ký túc xá, đám tiểu đệ Trương Tiến Đông còn định đuổi theo, Trương Tiến Đông lập tức mắng: "Con mẹ nó mau lui về, lão tử vừa nói buông tha hắn, hôm nay không thể động đến hắn, muốn lão tử mất mặt thêm sao?"

Nam sinh lúc nãy chạy tới vịn Trương Tiến Đông dậy, cười nói: "Đông ca nói đúng, hôm nay không chấp nhặt với hắn, về sau Đông ca tùy tiện động động ngón tay đã đủ chơi chết hắn rồi."

Thấy tiểu đệ cho mình một cái bậc thang để xuống đài, Trương Tiến Đông rất hài lòng, vỗ vỗ bả vai người này, nói: "Biểu hiện không tệ, nghe ngóng xem hắn là người nào, về sau ta sẽ chỉnh đốn hắn."

Nghĩ đến mình ở trên bãi tập mất hết mặt mũi trước mặt bao nhiêu người, trong mắt Trương Tiến Đông liền hiện lên vẻ oán độc.

Lâm Phôi đi tới văn phòng chủ nhiệm, đang định gõ cửa rồi đi vào, bỗng nhiên cửa mở ra, hai tên nam sinh đầu đầy máu từ bên trong đi ra, hai người này nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Phôi một cái, vừa ra khỏi văn phòng, bọn hắn cũng không để ý giáo viên bên trong có thể nghe được hay không, lập tức bắt đầu đánh nhau: "Dám mách giáo viên? Ta đánh chết mẹ ngươi!"

"Còn dám đánh ta, mẹ nó lão tử liều mạng với ngươi!"

Lâm Phôi lắc đầu, khó trách Ngụy Tứ Hải lo lắng cho an toàn của con gái như vậy, để con ở trường học này có thể yên tâm mới là lạ, đánh giá của Lý Thiên Thiên với trường học đã là hết sức nói giảm nói tránh.

Lâm Phôi đi vào trong văn phòng nhìn một lượt: "Vị nào là Hồ Chí Cường lão sư?"

Lúc này mọi người nhao nhao nhìn xuống mặt đất, Lâm Phôi sửng sốt, các ngươi đang tìm con chuột sao? Đợi đến lúc Lâm Phôi cúi đầu nhìn xuống, liền thấy mấy cái ghế ghép lại cùng một chỗ, một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm đang nằm ở trên đó ngủ rất ngon.

Lâm Phôi đi tới, ho nhẹ một tiếng, kêu lên: "Hồ lão sư, Hồ lão sư."

Lâm Phôi kêu hai tiếng mà không có tác dụng gì, một nữ giáo viên thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi dùng ngữ khí nhu hòa nói: "Hồ lão sư, có sinh viên tìm ngươi."

"A, làm sao, làm sao, ở đâu?" Hồ Chí Cường thoáng cái đã ngồi dậy, nhìn về phía giáo viên nữ xinh đẹp cười hắc hắc, sau đó lộ vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Lâm Phôi, hỏi: "Ngươi là sinh viên lớp của ta?"

Không nghĩ tới Hồ Chí Cường ngay cả sinh viên lớp mình cũng không nhận thức được đầy đủ, Lâm Phôi thở dài một tiếng, nói: "Hồ lão sư, ta là sinh viên mới tới."

"A, a, ta đã biết, Lâm Phôi đúng không? Đi thôi, ta dẫn ngươi vào lớp, buổi tối ngươi ở ký túc xá lầu 2 phòng 101, đệm chăn đều đã sớm chuẩn bị xong."

Lâm Phôi nhẹ nhàng thở ra, thoạt nhìn giáo viên này còn chưa tới mức hoàn toàn không đáng tin cậy, hắn cảm kích nhìn nữ giáo viên xinh đẹp một cái, đi theo Hồ Chí Cường ra bên ngoài, rời khỏi văn phòng, Hồ Chí Cường hỏi Lâm Phôi một ít tình huống cá nhân, Lâm Phôi trả lời gia cảnh mình bần hàn, không trả nổi học phí, hơn nữa gặp được một chủ nhiệm lớp hảo tâm, đề cử mình đến trường này.

Hồ Chí Cường lại nhếch miệng, nói: "Chủ nhiệm lớp kia của ngươi cũng chưa chắc hảo tâm, tóm lại tại trường học này, có chuyên tâm học tập hay không đều không vấn đề gì, trọng yếu là nhất định phải hạ thấp tư thái, có thể bình bình an an tốt nghiệp là được rồi."

Lâm Phôi liên tục gật đầu đồng ý, ở trong nội tâm cảm khái, khi vợ Ngụy Tứ Hải còn sống bắt đầu xây dựng học viện này nhất định không nghĩ tới học viện sẽ biến thành tình trạng như vậy, nếu không dù bây giờ còn sống cũng sẽ bị tức chết.

Hai người đi đến cửa phòng học, một giáo viên ở bên trong đang giảng bài, phía dưới có sinh viên đang đánh bài, có sinh viên đang nghịch điện thoại, chỉ có một người đang nghiêm túc nghe giảng, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên mặt, Lâm Phôi cũng nhận ra nữ sinh này đúng là Ngụy Kỳ Miên mà mình phải bảo vệ.

Nhìn thấy hai người Hồ Chí Cường đi tới, phía dưới hơi chút yên tĩnh trở lại, đều dùng ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ nhìn về phía Lâm Phôi.

Hồ Chí Cường nói: "Đây là sinh viên mới tới, về sau các ngươi sẽ là học sinh cùng lớp, Lâm Phôi, tự giới thiệu một chút đi."

Lâm Phôi cười tủm tỉm nói: "Mọi người khỏe, ta là Lâm Phôi!"

Ngắn gọn tự giới thiệu, phía dưới phản ứng không giống nhau, có nữ sinh để lộ ánh mắt lửa nóng, có người chẳng thèm ngó tới.

Hồ Chí Cường chỉ hướng chỗ ngồi cạnh Ngụy Kỳ Miên, nói: "Ngươi ngồi ở chỗ kia, sách giáo khoa đều nằm dưới hộc bàn."

Lâm Phôi đi về chỗ ngồi của bản thân, sau đó nhìn sang Ngụy Kì Miên đang nghiêm túc học tập, nói: "Xin chào, ta là Lâm Phôi."

Ngụy Kỳ Miên nở rộ nụ cười giống như thiên sứ: "Ta là Ngụy Kỳ Miên."

"Trời ạ, các ngươi mau nhìn xem, Ngụy Kỳ Miên vậy mà cười với sinh viên mới tới."

"Thoạt nhìn nàng rất có hảo cảm với hắn a."

Trong lớp đột nhiên nổi lên nghị luận, vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Phôi, mang theo địch ý tràn đầy.