Chương 2: Trường học kì lạ
Sáng ngày thứ hai, Lâm Phôi vừa bước vào cửa lớn Học Viện Ngọc Lan, liền thấy một đám nam sinh đuổi theo một nam sinh, sau đó là một trận điên cuồng đánh đập.
Lâm Phôi nghĩ thầm, sinh viên trường này quả nhiên không có kỉ luật, vừa vào cửa trường đã đánh nhau, bất quá đang là thời điểm trẻ tuổi khí thịnh, đánh nhau ẩu đả cũng không có gì kỳ lạ.
Lúc này một người nam tử trung niên đeo kính đi ngang qua, bên cạnh có không ít sinh viên chào hỏi, hiển nhiên là một giáo viên, nhưng điều kì lạ là, hắn vậy mà chỉ nhìn học sinh đánh nhau, không tiến lên ngăn cản.
Tròng mắt Lâm Phôi gần như rớt xuống, cho dù không phải là sinh viên của lớp mình, ngươi cũng nên ngăn cản một chút a? Trơ mắt nhìn sinh viên đánh nhau, ngươi có thật là giáo viên không?
Lâm Phôi còn thấy được một đôi nam nữ trẻ tuổi ở dưới bóng cây ngang nhiên hôn môi, vừa hôn vừa sờ, còn phát ra từng tiếng rên rỉ, Lâm Phôi trừng lớn hai mắt: "Con mẹ nó, học sinh bây giờ đều táo bạo như vậy sao?"
Không muốn nhìn những hình ảnh không thích hợp với thiếu niên nhi đồng nữa, Lâm Phôi nhìn thoáng qua bốn phía, trong trường học có khá nhiều tòa lầu, không biết khoa máy tính là tòa nào, vừa vặn phía trước có hai cái bóng lưng mê người của sinh viên nữ, Lâm Phôi lập tức mở miệng kêu lên: "Ngại quá ngại quá, cho ta hỏi thăm một chút được không?"
Hai nữ sinh dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Lâm Phôi, đồng thời nở nụ cười.
Người bên trái tướng mạo bình thường, người bên phải ngược lại rất xinh đẹp, trọng yếu nhất là nàng tuổi không lớn lắm, bộ dáng lại rất thời thượng, tóc màu vàng nhạt, váy ngắn hở rốn, mắt to ngập nước mang theo vài phần dụ hoặc, phát hiện Lâm Phôi đang nhìn nàng còn ưỡn ngực lên, quyến rũ nhìn Lâm Phôi, dịu dàng cười nói: "Tiểu ca đẹp trai, muốn hỏi chuyện gì?"
Là ta quá đẹp trai sao? Ánh mắt cô gái này phảng phất như muốn rủ rê ta làm một ít sự tình không tiện miêu tả vậy. Ách, cái này không thể được, ta tới để chấp hành nhiệm vụ, nếu muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, phải xây dựng hình tượng nam nhân hoàn mỹ ở trước mặt Ngụy Kỳ Miên đã!
Lâm Phôi hỏi: "Văn phòng giáo viên chủ nhiệm khoa máy tính ở địa phương nào?"
Con ngươi của cô gái trẻ đảo một vòng, thanh âm nũng nịu, mang theo một cỗ hương vị mê người: "Chỉ có chuyện này?"
"Đúng vậy, chỉ có chuyện này."
"Ừm." Nàng nói, "Xuyên qua sân bóng rổ có một tòa nhà, ngươi tới tầng thứ ba là thấy."
"Tốt, cám ơn ngươi."
Cô gái tuy rằng xinh đẹp, bất quá còn chưa đạt tới cấp bậc giống như Ngụy Kỳ Miên, làm cho Lâm Phôi tim đập thình thịch, vì vậy tạm thời còn chống cự được.
Nhìn thấy Lâm Phôi nhấc chân muốn đi, hai cô gái đều ngây người, cô gái bên phải tức giận kêu lên: "Này, ngươi không định hỏi ta tên gì sao?"
"A, ngươi tên là gì?" Lâm Phôi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nhìn thấy thái độ Lâm Phôi vô cùng tùy ý, cô gái càng tức giận nói: "Không thèm nói cho ngươi!"
Sau khi nói xong, nàng xoay người rời đi, nữ sinh còn lại đuổi theo, không ngừng cười nói: "Kỳ tỷ, ngươi lần này ăn quả đắng rồi, người ta căn bản không có hứng thú với ngươi."
Nghe được nữ sinh nói như vậy, cô gái xinh đẹp biến sắc, hừ một tiếng, bỗng nhiên vẫy tay gọi tới hai tên nam sinh ở phụ cận, chỉ vào Lâm Phôi, lạnh lùng nói: "Theo sau hắn, nghe ngóng xem người này đi tới khoa máy tính làm gì cho ta."
"Vâng, Kỳ tỷ." Hai tên nam sinh vậy mà cúi đầu khom lưng với một nữ sinh, lặng yên đi về phía Lâm Phôi.
"Ừm, trước tiên phải băng qua sân bóng rổ... ." Lâm Phôi vừa mới đi tới sân bóng rổ, một quả bóng đã bay tới, lăn đi trên mặt đất, chậm rãi dừng dưới chân hắn.
Nam sinh dáng người cao lớn nhất chỉ tới Lâm Phôi: "Ngươi! Đưa bóng lại cho ta!"
Lâm Phôi sửng sốt một chút, nhìn lướt qua quả bóng dưới chân, đồng thời chỉ vào mình, ý như muốn hỏi ngươi đang nói ta đấy à?
Nam sinh cao lớn lập tức lộ vẻ mặt tức giận, mắng: "Mẹ nó, ngươi còn ngây ngốc ở đấy à, ta chính là đang nói ngươi!"
Lâm Phôi cười tủm tỉm nhặt lên quả bóng, sắc mặt nam sinh hòa hoãn hơn một ít, những nam sinh khác từng người một đều lộ ra vẻ khinh thường.
"Được rồi, mang sang đây, ngươi là sinh viên lớp nào, một chút nhãn lực cũng không có." Nam sinh cao lớn không còn dùng ngữ khí khó chịu như lúc nãy, bất quá thái độ vẫn không được tốt.
Lâm Phôi cười tủm tỉm nói: "Năm nhất, khoa máy tính."
"Tân sinh năm nhất khoa máy tính?" Một nam sinh đứng cạnh nam sinh cao lớn lập tức cười nịnh nọt "Khoa máy tính lúc nào cũng phải liếm giày cho khoa thể dục chúng ta, cho ngươi một cơ hội, hôm nay ngươi chịu trách nhiệm nhặt bóng cho Đông ca, về sau ở trường học này, Đông ca bảo kê ngươi."
Nam sinh cao lớn xem ra là lão đại những người này, nên kẻ nào cũng nịnh nọt xum xoe, Đông ca lấy tay vỗ vỗ bả vai tiểu đệ, tiểu đệ lập tức giống như cún con lộ vẻ mặt lấy lòng.
Sau đó Đông ca ngạo mạn nhìn về phía Lâm Phôi, không vui nói: "Còn ngây ngốc ở đấy à, con mẹ không mau đưa bóng tới cho ta?"
Lâm Phôi cầm bóng cất bước đi tới, Đông ca vươn tay, ừm một tiếng, nói: "Được rồi, đứng ở chỗ này chịu trách nhiệm nhặt bóng đi, về sau mỗi ngày đều tới đây nhặt bóng có biết không, cam đoan trong lớp không ai dám bắt nạt ngươi, để đổi lấy Trương Tiến Đông ta bảo vệ, đám người khoa máy tính các ngươi tranh giành nhau vỡ đầu cũng không có được cơ hội này đâu."
Đông ca đang muốn bắt lấy bóng, Lâm Phôi lại đập bóng vào mặt Trương Tiến Đông, bóng cùng với mặt Trương Tiến Đông tiếp xúc thân mật, làm Trương Tiến Đông lảo đảo lui về phía sau hai bước, lỗ mũi chảy máu.
Trương Tiến Đông sờ soạng mặt mình, nhìn máu tươi đầy bàn tay, giận dữ hét: "Fuck Your Mom, đập hắn cho ta!"
Một đám nam sinh nhanh chóng bao vây Lâm Phôi, Lâm Phôi trực tiếp nắm tóc Trương Tiến Đông, trực tiếp lên gối vào mặt Trương Tiến Đông hai cái, sau đó giơ lên quả bóng, lớn tiếng cảnh cáo: "Ai dám tiến thêm một bước, ta liền đập cho đầu hắn nở hoa!"
Bóng rổ nặng chình chịch, dùng hết sức đập vào mũi thì gần như kiểu gì cũng chảy máu, những học sinh kia đều không dám tiến lên.