Chương 1: Ngụy gia

Chương 1:

(Truyện này rất hay với fan đô thị hậu cung, những đoạn nói nhảm của nv phụ hoặc là tình tiết gây ức chế đệ sẽ tối giản tới tận cùng, nếu mọi người thích thì hãy đề cử, đẩy kim phiếu, giới thiệu với người khác, xin cảm ơn)

Thành phố Đồng Thành, tập đoàn Tứ Hải.

Trợ lý Lý Thiên Thiên đưa Lâm Phôi đến văn phòng chủ tịch, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Lâm tiên sinh, ngươi ngồi ở chỗ này chờ một lát, chủ tịch rất nhanh sẽ trở về."

"Chủ tịch không có ở đây thì ngươi ngồi với ta cũng được mà." Lâm Phôi đánh giá Lý Thiên Thiên từ trên xuống dưới, trong mắt lập lòe ánh sáng, Lý Thiên Thiên hơn hai mươi tuổi, đeo mắt kính gọng vàng, trước sau lồi lõm, tướng mạo trẻ đẹp, một thân trang phục công sở vậy mà tràn đầy mùi vị gợi cảm, thực sự là gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ.

Lý Thiên Thiên nhẹ nhàng cười, một đôi mắt to mê người chớp chớp, mị thái bộc phát nói: "Đến cả trợ lí chủ tịch tập đoàn Tứ Hải cũng dám đùa giỡn, người tập đoàn bảo tiêu Long Thuẫn các ngươi đều lớn gan như vậy sao?"

Thanh âm Lý Thiên Thiên mềm mại nhẹ nhàng, gần như có thể làm hết thảy nam nhân thần hồn điên đảo.

Lâm Phôi nuốt xuống một ngụm nước bọt, khen ngợi nói: "Ta như vậy không phải là gan lớn, chỉ là ta quá mức thành thật, nói toàn lời phát ra từ nội tâm mà thôi."

Lý Thiên Thiên cười khanh khách nói: "Lâm tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Mười chín tuổi."

"A, nhỏ như vậy sao, vậy ta là đại tỷ tỷ, còn ngươi chỉ là tiểu đệ đệ." Lý Thiên Thiên thoạt nhìn chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.

Lâm Phôi cười hắc hắc nói: "Đệ đệ của ta cũng không nhỏ đâu, tiểu tỷ tỷ có muốn xem không?"

Lý Thiên Thiên đỏ ửng mặt mày, trợn mắt lườm Lâm Phôi một cái, gắt giọng: "Càng nói càng hạ lưu, bất quá ta rất muốn biết, tập đoàn Tứ Hải chúng ta cũng coi như là công ty top 3 trong thành phố Đồng Thành, bất kể thế nào cũng là khách hàng lớn của công ty bảo vệ Long Thuẫn, chủ tịch lại bỏ nhiều tiền thuê mướn, tại sao chỉ cử tới một tiểu đệ đệ mười chín tuổi ?"

Lâm Phôi nhìn lướt qua giữa hai chân mình, lộ ra nụ cười tà: "Ta nói rồi, ta tuyệt đối không nhỏ... Huống chi chủ tịch của các ngươi mặc dù làm ăn rất phất ở Đồng Thành, bất quá nếu không phải mấy ngày nay ta đang rảnh rỗi, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách mời ta rời núi."

Lý Thiên Thiên khẽ cau mày, ngữ khí có chút không vui: "Ngươi quá ngạo mạn."

"Đây là sự thật, chủ tịch của các ngươi làm sao còn chưa tới, ta sắp đợi không kịp rồi."

Cửa văn phòng đột nhiên mở ra, Lý Thiên Thiên khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, hai người đàn ông đi vào, người đi trước lưng hùm vai gấu, cơ bắp đầy mình, da thịt sáng bóng, ánh mắt hữu thần, nhìn qua đã biết là một cao thủ ngoại công, người đi sau là Ngụy Tứ Hải, Lâm Phôi lúc trước đã từng xem ảnh chụp của cố chủ.

(ngoại công:luyện quyền cước cơ bắp, nội công:luyện nội lực)

Ngụy Tứ Hải thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai xám trắng, khuôn mặt mang vẻ ủ rũ, nhưng trán lại lộ ra khí thế ác liệt của người quyền cao chức trọng, hắn trực tiếp ngồi xuống ghế, mười ngón đan vào nhau, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc: "Lâm Phôi tiên sinh đó ư?"

"Đúng vậy!" Lâm Phôi bắt chéo hai chân, đối mặt với chính chủ, ánh mắt của Lâm Phôi bắt đầu trở nên nghiêm túc, sâu không lường được.

"Ngươi trẻ hơn ta tưởng." Sắc mặt Ngụy Tứ Hải lập tức lại khôi phục bình thường, "Bất quá như vậy cũng tốt, vấn đề tuổi tác có thể giải quyết rồi."

Lâm Phôi tùy ý nói: "Trước tiên trả cho ta sáu mươi phần trăm thù lao, nhiệm vụ hoàn thành lại gửi ta 40% còn lại."

Ngụy Tứ Hải phất tay ra hiệu, người đàn ông lưng hùm vai gấu đứng sau đã lấy ra từ dưới đáy bàn một cái cặp da nhỏ, đặt ở trên mặt bàn, mở ra, bên trong chất đầy tiền mặt.

"Đây là sáu mươi vạn nguyên, bốn mươi vạn còn lại đợi đến lúc nhiệm vụ hoàn thành sẽ trả."

"Không có vấn đề gì." Lâm Phôi kéo cặp da về phía mình.

Ngụy Tứ Hải nhẹ nhàng gật đầu, nói tiếp: "Ngươi đã thấy được thành ý của ta, ta cũng muốn quan sát thực lực của ngươi một phen."

Người đàn ông vừa lấy cặp tiền lúc nãy bỗng nhiên đấm tới đầu Lâm Phôi, tiếng xé gió vang lên vun vút, lực lượng chí ít cũng phải 200- 300 kg, đủ sức phá vỡ xương sọ một người, điều này làm sắc mặt Lý Thiên Thiên kịch biến!

Cuối cùng, nắm đấm đi tới vị trí cách mặt Lâm Phôi 1 gang tay thì ngừng lại, không thể tiến thêm, bởi vì nắm đấm to lớn kia đã bị Lâm Phôi dùng bàn tay bắt được.

Người đàn ông nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng lại phát hiện tay Lâm Phôi giống như kìm sắt, nắm đấm muốn động đậy một chút cũng cực kỳ khó khăn.

Lâm Phôi mặt không biểu tình, cũng đánh ra một quyền, bình tĩnh nói: "Có qua có lại mới toại lòng nhau!"

Người đàn ông kia bay ra ngoài, đâm vào tường, thậm chí toàn bộ căn phòng cũng hơi run lên, vách tường đối điện xuất hiện một cái khe nứt!

Lâm Phôi biết rõ nếu không thể hiện ra thực lực, bằng vào tuổi tác của bản thân, chắc chắn đối phương rất khó hoàn toàn tín nhiệm, vì vậy một quyền này đã sử dụng hai phần lực lượng, nếu dùng thêm chút sức, người này đoán chừng hai tháng nữa cũng không xuống giường nổi, thấy Ngụy Tứ Hải cùng Lý Thiên Thiên đều lộ ra vẻ nghẹn họng nhìn trân trối, Lâm Phôi mỉm cười: "Ngụy chủ tịch đã thấy rõ chưa?"

Ngụy Tứ Hải lộ ra vẻ mặt kinh hãi, cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Đã thấy được."

Người đàn ông kia dùng hai bàn tay to như cái quạt vỗ vỗ mặt mình, tựa hồ như vậy có thể làm cho hắn thanh tỉnh hơn một ít, sau đó lảo đảo bò dậy, một lần nữa đứng ở đằng sau Ngụy Tứ Hải, kính sợ nhìn về phía Lâm Phôi, nói: "Lý Thiết ra mắt Lâm tiên sinh."

Trong thanh âm Lý Thiết vậy mà toát ra vài phần sợ hãi.

Lâm Phôi cười nói: "Lý Thiết? Không tệ, thân thể ngươi cứng rắn như sắt, sức mạnh thì khỏe như trâu rừng, bất quá vẫn còn phải rèn luyện nhiều mới được."

Đổi lại những người khác nói như vậy, Lý Thiết chắc chắn sẽ không phục, bất quá là Lâm Phôi nói, hắn dù đã ba mươi mấy tuổi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời giống như học sinh tiểu học.

Ngụy Tứ Hải cảm thán: "Lâm Phôi tiên sinh, thực lực của ngươi đã làm ta được mở mang tầm mắt, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, bảo tiêu tập đoàn Long Thuẫn quả nhiên không giống bình thường, vừa rồi thất lễ."

Lâm Phôi lười biếng nói: "Nếu như thực lực đã được nghiệm chứng, vậy trực tiếp nói chuyện nhiệm vụ đi, bảo tiêu của ngươi có thực lực thật rất không tồi, vì sao không để hắn đi bảo hộ con gái của ngươi?"

Ngụy Tứ Hải nói: "Ta muốn an bài ngươi thành một học sinh trong lớp, vào tận trường bảo hộ con gái ta, còn bên ngoài trường đã có bảo tiêu của ta góp sức, dù sao bảo tiêu của ta không thích hợp ra vào trường học, hơn nữa nữ nhi của ta không có khả năng đáp ứng để bảo tiêu kè kè sau lưng trong trường, vì vậy ngươi phải che giấu thân phận."

Lâm Phôi tràn ngập kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Tứ Hải: "Ngươi rút cuộc là đắc tội bao nhiêu địch nhân a, lo lắng cho an toàn của con gái như vậy?"

Ngụy Tứ Hải thống khổ vò đầu, do dự vài giây, trong thanh âm tràn đầy ảo não nói: "Nếu như là ở trường học khác, ta tự nhiên không cần lo lắng, nhưng nàng hết lần này tới lần khác lại lựa chọn Học Viện Ngọc Lan, kỳ thật nàng cho dù không thi đậu Bắc Đại cùng Thanh Hoa, cũng tuyệt đối có thể thi đậu các trường học hàng đầu khác, nhưng nàng lại cố chấp lựa chọn Học Viện Ngọc Lan... ."

Có thể thấy được, Ngụy Tứ Hải rất buồn bực vì con gái đi học ở Học Viện Ngọc Lan, Lâm Phôi nhịn không được có chút tò mò hỏi: "Học Viện Ngọc Lan có gì không ổn?"

Lý Thiên Thiên dùng thanh âm động lòng người giải thích: "Học Viện Ngọc Lan là một trường học tư nhân, người khởi đầu hy vọng không còn những học sinh bởi vì thành tích học tập cùng gia đình mà phải bỏ học, vì vậy điểm đầu vào rất thấp, nhưng mà giáo viên lại tiếp cận với tiêu chuẩn đại học hàng đầu, ngoài ra, học sinh hàng năm chỉ cần trả chút ít học phí, còn lại sẽ được hỗ trợ hoàn toàn."

Ánh mắt Lâm Phôi lộ ra vẻ kinh ngạc, trịnh trọng nói: "Người này thật đáng được tôn kính."

"Lý tưởng rất đẹp, sự thật lại tàn khốc." Lý Thiên Thiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Người khởi đầu hy vọng có thể giúp những học sinh nghèo cùng học sinh thi rớt có được điều kiện học hành tốt nhất, nhưng bọn hắn sớm đã không còn tín niệm với việc học, tụ tập một nhóm lớn những người như vậy làm kỷ luật học viện trở nên vô cùng kém, đánh nhau ẩu đả hầu như mỗi ngày đều sẽ phát sinh, thậm chí năm trước còn có người bị chém chết, vô luận từ phương diện nào, Học Viện Ngọc Lan cũng không phải là nơi lý tưởng."

Lâm Phôi nghe được mà cũng có chút đau lòng, những học sinh tiến vào rõ ràng là phụ công người khởi đầu học viện, bất quá Lâm Phôi vẫn có chút khó hiểu hỏi: "Học sinh bình thường đều là hướng tới Harvard, Bắc Đại, con gái của ngươi tại sao lại cố chấp với Học Viện Ngọc Lan như vậy?"

Lời nói của Lâm Phôi làm cho Ngụy Tứ Hải lâm vào trầm mặc hai ba giây, sau đó mới nói: "Bởi vì người khởi đầu trường này chính là mẫu thân đã qua đời của nàng, trong học viện chở đầy lý tưởng mẫu thân của nàng. Vì vậy vô luận ta cố gắng ngăn cản thế nào, nàng cũng đòi vào học bằng được!"

Lâm Phôi dường như thấy được chính hắn từ trên người vị thiên kim tiểu thư này... .

Ngụy Tứ Hải lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nữ nhi của ta đã nhập học hơn một tháng, ta lúc trước phái người tiến vào sân trường âm thầm bảo hộ nàng, nhưng đã làm nàng hoài nghi, vì vậy chuyện kế tiếp giao cho ngươi, một trăm vạn này là tiền thù lao thuê ngươi hai tháng, ta sẽ cố gắng khuyên nàng chuyển trường, mà ngươi trở thành học sinh cùng lớp của con gái ta, cũng phải trợ giúp ta khuyên nàng rời khỏi trường học nguy hiểm này."

Ngụy Tứ Hải lấy ra một tấm ảnh chụp từ ngăn kéo, Lâm Phôi nhìn ảnh chụp một cái, thiếu nữ này vô cùng đẹp, ánh mắt thanh tịnh, khiến người thường xuyên gặp mỹ nữ như Lâm Phôi cũng cảm thấy nội tâm run lên, làn da nàng trắng trẻo hồng hào, ánh mắt thanh tịnh thông minh, Lâm Phôi cảm thấy trái tim nhộn nhạo, cảm xúc chưa bao giờ có đột nhiên xông lên đầu, không tự chủ được thở dài: "Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức."

(Hoa sen mọc lên từ nước trong, không cần phải trang trí thêm gì khác)

Ngụy Tứ Hải lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Đây chính là con gái ta, được xưng là công chúa Ngụy gia Ngụy Kỳ Miên."

Lâm Phôi hít một hơi thật sâu, trên mặt lần nữa trở nên bình tĩnh, nói: "Thứ nhất, để người ngồi cùng bàn con gái của ngươi đêm nay chuyển trường hoặc là đổi sang chỗ ngồi khác. Thứ hai, làm giả thân phận của ta thật thỏa đáng, không thể để lộ kẽ hở gì, ta là học sinh nghèo khó đến từ nông thôn, bởi vì không đóng nổi học phí, nên chuyển từ Học Viện Âm Nhạc Đồng Thành tới Học Viện Ngọc Lan."

Song phương lại trò chuyện thêm một ít chi tiết, Ngụy Tứ Hải bảo Lý Thiên Thiên đưa Lâm Phôi tới khách sạn năm sao nghỉ ngơi một đêm, Lâm Phôi vừa rời đi, sắc mặt Ngụy Tứ Hải trong nháy mắt đã trở nên âm trầm đáng sợ, ánh mắt lộ ra một tia xoắn xuýt.

Lý Thiết ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chủ tịch, ngươi đang lo lắng cái gì?"

"Lâm Phôi này không phải người tầm thường, trong vẻ ngoài lưu manh vô lại cất giấu sự cứng cỏi chính nghĩa, ... Ta sợ hắn tiến vào trường học sẽ quấy rầy kế hoạch của ta, gây nên biến cố." Thanh âm Ngụy Tứ Hải có chút lo lắng, "Nhưng hắn lại là nhân tuyển tốt nhất để bảo vệ nữ nhi của ta."

Lý Thiết nói: "Ta cảm thấy hắn chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu, chỉ là hai tháng mà thôi... ."

"Ngươi nói đúng." Ngụy Tứ Hải tựa hồ cũng cảm giác mình suy nghĩ quá nhiều, thở ra một hơi, bất quá vẫn móc ra một khẩu súng từ ngăn kéo đặt ở trên mặt bàn, "Nếu như hắn chấp hành nhiệm vụ bình thường, chúng ta toàn lực phối hợp, nhưng nếu hắn ảnh hưởng đến bố trí của ta, hoặc là phát hiện cái gì, ngươi hãy dùng khẩu súng này tiễn hắn về Tây Thiên!"

Họng súng lạnh như băng, hàn khí bắn ra bốn phía!

(Truyện cùng team:Vợ ta là hoa hậu giảng đường, Hệ thống cứu vãn nữ thần)