Chương 6: Cát Mập(2)

Trương Tiến Đông vốn định tự mình động thủ, bất quá buổi sáng hôm nay bị thương không nhẹ, tối thiểu cần nghỉ dưỡng hai ngày, vì vậy định dùng chiêu mượn đao giết người.

Háo tử chạy rồi, Lâm Phôi đi đến đầu bậc thang chợt nghe đến sau lưng có người đang gọi bản thân, nhìn lại là một tên mập mạp chạy tới, mập mạp chạy đến trước mặt Lâm Phôi, cúi đầu khom lưng nói: "Phôi ca, ta về sau theo ngươi lăn lộn nhé."

Ánh mắt của Lâm Phôi có chút vui vẻ: "Ngươi không thấy ta đắc tội với Trương Tiến Đông sao? Hơn nữa Trương Xuân Vũ cũng cảm thấy rất ghét ta."

"Ta... ." Mập mạp nghe được Lâm Phôi nói như vậy, hơi chút do dự, bất quá vẫn lấy hết dũng khí, "Ta không sợ."

Lâm Phôi nghĩ thầm, tiểu tử này ngược lại rất có ý tứ, vì vậy cười mỉm nói: "Lưu lại ở bên cạnh ta cũng được, bất quá không thể gọi là lăn lộn, ta không có hứng thú gì với chuyện xưng vương xưng bá ở trường học, trong mắt của ta, trong trường học mà đòi làm trùm này trùm nọ kỳ thật là chuyện rất ngu ngốc, bất quá ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

Mập mạp hai mắt sáng ngời, lộ vẻ mặt kích động, liên tục gật đầu cúi người: "Cảm ơn Phôi ca, cảm ơn Phôi ca."

"Ngươi đừng vội cám ơn ta." Ánh mắt Lâm Phôi nhìn kỹ mập mạp, rồi lại lộ ra vài phần nghi hoặc, "Ta chỉ là một sinh viên mới tới, chưa quen cuộc sống nơi đây, vừa vào trường học mà đã đắc tội với các đại ca đầu gấu đầu mèo, ngươi vì sao lựa chọn đi theo ta?"

Ánh mắt mập mạp lộ ra một tia ranh mãnh, nhìn thấy chung quanh không có người nào, lúc này mới giảm thấp xuống thanh âm hỏi: "Phôi ca, lúc ra chơi có phải ngươi mới đánh Nhị Lôi không?"

Lâm Phôi kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

Lâm Phôi hỏi như vậy cũng đã tương đương với gián tiếp thừa nhận, mập mạp đắc ý nở nụ cười hắc hắc, Lâm Phôi vỗ đầu hắn một cái: "Nói nhanh một chút."

"Kỳ thật khi Háo tử tìm đến Nhị Lôi, ta đã nhìn ra tiểu tử này lòng mang ý xấu, người vừa đi vệ sinh, Nhị Lôi đã mang đám tiểu đệ đuổi tất cả những người khác ra ngoài, duy chỉ không đuổi ngươi ra."

Lâm Phôi không khỏi lộ vẻ khen ngợi tiểu tử này thật thông minh, bất quá vẫn nói : "Có lẽ là bọn hắn giáo huấn ta trong phòng vệ sinh một trận, chứ chắc gì là ta đánh Nhị Lôi?"

Mập mạp thoạt nhìn rất đắc ý: "Lúc ấy cửa ra vào có người canh chừng, ta không dám lưu lại ở chỗ đó quá lâu, bất quá khi vào tiết chỉ có ngươi bình an không có việc gì quay trở về, ta biết ngay là Nhị Lôi bị tổn thất nặng."

Lâm Phôi khoác lên bả vai mập mạp đi xuống dưới lầu, ánh mắt mập mạp híp lại thành một khe hở nhỏ, hắn rốt cuộc được làm quen với Lâm Phôi.

Lâm Phôi vừa ôm hắn đi xuống dưới lầu, vừa liên tục hỏi: "Ta rất muốn biết, trước đây ngươi có từng xin làm tiểu đệ những người khác không? Muốn làm tiểu đệ của ta, là bởi vì ta lợi hại hơn Nhị Lôi?"

"Ngươi lợi hại hơn Nhị Lôi, thì ta sẽ không sợ bị bắt nạt nữa." Mập mạp lộ vẻ mặt cụt hứng nói, "Từ khi khai giảng đến bây giờ, ta đã bị đánh ba lượt rồi, bọn hắn thấy ta bộ dáng mập mạp, không có việc gì ưa thích đánh đập ta. Về sau ta muốn làm tiểu đệ của Nhị Lôi, nhưng hắn không thu ta, nói ta béo nục béo nịch, nhìn đã biết không có tác dụng gì."

Lâm Phôi nở nụ cười: "Những người kia đúng là mắt mù, năng lực một người không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán được, ngươi tên là gì, về sau theo ta lăn lộn đi."

Lâm Phôi đương nhiên không phải muốn lăn lộn làm trùm trường gì đó, chỉ là hiện tại hắn cần phải bảo vệ Ngụy Kỳ Miên, bên người có thêm một hai tùy tùng cũng tốt, mặc dù nói không cần mập mạp giúp đỡ cái gì, nhưng mà có thêm tai mắt vẫn rất tốt, tiểu tử này cũng đủ lanh lợi.

Mập mạp hưng phấn nói: "Phôi ca thực sự nhận ta? Ta là Phác Thành Cát, mọi người hay gọi làm Cát Mập."

Lâm Phôi nói: "Cát Mập, về sau giúp ta lưu ý Ngụy Kỳ Miên nhiều hơn một chút, nếu ai dám bắt nạt nàng, hãy lập tức nói cho ta biết."

Phác Thành Cát mở lớn hai mắt, làm ra bộ dáng ta hiểu ta hiểu, híp mắt cười nói: "Phôi ca, ta cũng hiểu được, trong đám tân sinh năm nay chỉ có hoa khôi lớp mới xứng với ngươi."

Lâm Phôi cũng không phủ nhận, tiểu tử này thích hiểu lầm thì cứ để hắn hiểu lầm đi.

Phác Thành Cát mở miệng nói một tràng dài về Ngụy Kỳ Miên, nào là nhìn qua đã biết là con nhà giàu, hơn nữa thành tích học tập còn rất tốt, là người có thành tích học tập tốt nhất trong lớp, còn được coi là hoa khôi khoa máy tính, cũng là người đứng đầu trong tứ đại nữ thần năm nhất... .

Nghe hắn nói một tràng, duy chỉ không nói Ngụy Kỳ Miên là con gái Ngụy Tứ Hải, xem ra còn chưa có người nào biết rõ thân phận chính thức của Ngụy Kỳ Miên, cũng không biết các giáo viên trong trường học có biết hay không.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến nhà ăn, Phác Thành Cát bỗng nhiên chỉ vào phía trước, mở to hai mắt, tròng mắt sắp rớt ra, vừa nói chuyện vừa chảy nước miếng: "Yêu Tinh... Yêu Tinh Kỳ... Nàng... Nàng đang mỉm cười với ta, không thể tưởng tượng được Phác Thành Cát ta vậy mà cũng có thời điểm đào hoa như vậy, được một trong tứ đại nữ thần vừa ý ... ."

Lâm Phôi giương mắt nhìn theo, nữ sinh xinh đẹp buổi sáng bản thân từng hỏi đường đang đi tới nơi đây, ánh mắt nhìn thẳng phía bản thân, trên mặt còn lộ ra nụ cười mười phần quyến rũ.