Chương 36: Nữ giáo viên cảm kích(2)

Lâm Phôi nhìn thấy Phác Ánh Tuyết tìm đến mình, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng hai người lần đầu tiên gặp nhau ở trên lớp, trên thực tế đã là người quen cũ.

Khuôn mặt Phác Ánh Tuyết hơi ửng đỏ, trầm ngâm một tiếng, sau đó nói khẽ: "Cảm ơn ngươi... ."

"A?" Lâm Phôi có chút sững sờ, "Cám ơn ta?"

Phác Ánh Tuyết lộ vẻ mặt thành thật, trong giọng nói mang theo vẻ kiên định cùng với quật cường: "Một người thì chung quy lực lượng vẫn sẽ có hạn, nhưng ta nguyện ý dùng lực lượng của ta thủ hộ ngôi trường này! Cám ơn ngươi đã giúp ta nhớ lại, ta là một giáo viên."

Lâm Phôi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười vui vẻ: "Không cần cám ơn ta, đây là bởi vì trong lòng ngươi có tín niệm này, ta chỉ là làm cho tín niệm mạnh mẽ hơn mà thôi."

Phác Ánh Tuyết cũng mỉm cười, lại ôn nhu nói một câu cám ơn, rồi xoay người rời đi.

Nhìn thấy Phác Ánh Tuyết đi ra khỏi lớp, Ngụy Kỳ Miên có chút nghi hoặc hỏi: "Lâm Phôi, ngươi làm cái gì?"

"Không có gì a." Lâm Phôi nhún vai, lộ vẻ mặt sao cũng được nói, "Chỉ là nói mấy câu mà thôi."

"Ta không biết ngươi nói gì với nàng, nhưng ta có thể cảm giác được ngươi làm đúng, làm chuyện tốt... ."

"Hắc hắc, ta vốn đã là một người tốt, đã vậy còn đẹp trai." Lâm Phôi cười tủm tỉm, trong ánh mắt mang theo vài phần sắc bén, "Bất quá đối với địch nhân, ta lại là bại hoại, vì vậy ta mới tên là Lâm Phôi."

Ngụy Kỳ Miên cười nói: "Khen ngươi một chút mà mũi ngươi đã hếch lên tận trời rồi, ta không nhìn ra ngươi là người tốt, nhưng lại nhìn ra ngươi là một tên sắc quỷ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm mỹ nữ."

"Hắc hắc hắc."

Lúc này ở bên cạnh có người nói chuyện: "Thật kỳ quái, các ngươi có cảm thấy hai ngày này Phác Ánh Tuyết lão sư giảng bài rất nghiêm túc không?"

"Phác Ánh Tuyết lão sư không phải vẫn luôn rất nghiêm túc sao?"

"Ta nói không phải cái này... Các lớp khác không có kỷ luật tốt như chúng ta hôm nay, nghe nói bởi vì vấn đề kỷ luật, Phác Ánh Tuyết lão sư mấy ngày nay vỗ bàn rất nhiều lần, còn gọi điện thoại cho phụ huynh các sinh viên xấu, nói rằng không thể chịu đựng những học sinh kia ảnh hưởng kỷ luật lớp học, thật nhiều sinh viên đều oán thầm trong bụng. Các ngươi nói đi, chỉ là giáo viên môn phụ không phải môn chính, có cần làm gắt như vậy không?"

“Ha ha, có điều lớp chúng ta hiện tại không ai dám ồn ào nữa, nếu không nói không chừng thật đúng là có thể nhìn thấy bộ dáng cô nàng mềm mại vỗ bàn."

"Hắc hắc hắc."

Lâm Phôi ở bên cạnh nghiêng tai lắng nghe, không nghĩ tới Phác Ánh Tuyết sau khi cùng mình hàn huyên một lần đã biến hóa lớn như vậy, theo lý đây là một chuyện tốt, nếu như trong trường học từng giáo viên đều có thể nghiêm túc như vậy, lo gì kỷ luật trường học không chuyển biến tốt đẹp? Chỉ là, vì sao trong nội tâm của ta lại xuất hiện vài phần bất an?

Ngụy Kỳ Miên cũng nghe được, như có điều suy nghĩ, cảm thán nói: "Phác Ánh Tuyết thật sự là một lão sư tốt."

"Đúng vậy... ." Lâm Phôi phụ hoạ, sự bất an trong nội tâm lại càng ngày càng sâu.

Ta đến cùng là vì sao cảm thấy bất an? Lâm Phôi nhíu chặt lông mày, nhưng nghĩ mãi mà không rõ, được rồi, đã vậy thì không thèm nghĩ nữa, người ta nghiêm túc thực hiện trách nhiệm giáo viên, ta hẳn phải cảm thấy cao hứng mới đúng.

Tiết học buổi chiều chấm dứt, Ngưu Hải Kiều, Tống Đình Đình, Chu Viên Viên chạy tới chỗ Ngụy Kỳ Miên, cười đùa kéo Ngụy Kỳ Miên rời đi, lúc gần đi còn hỏi Lâm Phôi: "Có muốn cùng đi nhà ăn không?"

"A, ta... ."

Lâm Phôi đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên bị Vương Hoành Vĩ ngăn lại, Vương Hoành Vĩ đứng ở bên cạnh Lâm Phôi, ấp a ấp úng nói: "Phôi ca, ta muốn... Ta muốn mời ngươi ăn bữa cơm."

Tống Đình Đình thấy vậy, mỉm cười nói: "Chúng ta không quấy rầy các ngươi nữa, các ngươi đi ăn cơm, chúng ta đi trước."

"Ai, ta còn chưa... ." Các nàng thật sự là hấp tấp, Lâm Phôi đang muốn nói ta còn chưa đáp ứng hắn, các nàng đã cười đùa chạy ra khỏi phòng học.

Lâm Phôi dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Vương Hoành Vĩ, Vương Hoành Vĩ sợ hãi kêu lên một cái, hắn chỉ muốn hảo hảo cảm tạ Lâm Phôi một phen, thuận tiện làm tốt quan hệ, không nghĩ tới không cẩn thận làm cho Lâm Phôi mất hứng, hắn vốn là loại người lá gan rất nhỏ, lập tức sợ tới mức lạnh run.

Lâm Phôi cũng biết Vương Hoành Vĩ là có hảo ý, muốn làm tốt quan hệ với mình, mặc dù mình không thích, nhưng chuyện này cũng trách cứ người ta thì quá không giảng đạo lý, vì vậy thở dài nói: "Mời khách thì không cần, chúng ta đều không có nhiều tiền, ai trả tiền người nấy là được... ."

Vương Hoành Vĩ do dự một chút, nói : "Phôi ca, ta biết rõ ngươi xem thường ta... Nhưng trong nhà của ta muốn cho ta đến trường đã rất không dễ dàng, ta không muốn bởi vì bản thân gây chuyện mà bị đuổi học, những người kia rất không dễ chọc... Ta là tuy rằng là người nhát gan, sợ hãi, nhưng cũng hiểu làm người cần phải biết báo đáp, ta có khả năng không có tiền, ăn không nổi bữa tiệc lớn, chúng ta đi ăn vỉa hè đi."

Vương Hoành Vĩ càng nói thanh âm càng nhỏ, ánh mắt cũng rất ảm đạm, hắn chuẩn bị đi tới nhà ăn, một cánh tay đã rơi vào trên bả vai hắn, hắn quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Lâm Phôi, Lâm Phôi lộ ra nụ cười ấm áp , vỗ vỗ bả vai hắn, vừa cười vừa nói: "Vậy ta sẽ không khách khí với ngươi, đêm nay để ngươi mời khách, ăn cái gì không trọng yếu, trọng yếu là nhất định phải uống chút bia, ngươi không dám uống rượu thì ta cũng lười đi với ngươi."

"Tốt, tốt! Nhất định sẽ uống thật nhiều, đêm nay không say không về!" Vương Hoành Vĩ kích động liên tục gật đầu, lộ vẻ mặt hưng phấn đáp ứng, hắn cảm thấy sống mũi cay cay, ánh mắt lộ ra vẻ cảm động, nếu không phải xung quanh có nhiều người, có khi đã kích động khóc thành tiếng, cho dù lúc nào cũng bị người khác coi thường, nhưng bây giờ, rốt cuộc... Rốt cuộc đây là lần thứ nhất hắn cảm nhận mình được tôn trọng.