Phác Ánh Tuyết dùng ánh mắt ôn nhu đảo qua trong phòng học một vòng, cuối cùng nhìn Lâm Phôi cười ngọt ngào.
Lâm Phôi hít vào một hơi, có phải là nữ giáo viên đang câu dẫn ta không? Khoan hãy nói, thầy trò yêu nhau a, vừa nghe đã cảm thấy rất mỹ diệu.
Bỗng nhiên, Lâm Phôi cảm giác bên hông tê rần, thiếu chút nữa nhe răng trợn mắt kêu ra tiếng, sau đó liền nhìn thấy Ngụy Kỳ Miên trừng lớn hai mắt, tức giận nói: "Ngươi đang nghĩ bậy bạ gì với nữ lão sư vậy?"
"Đau quá." Lâm Phôi vuốt vuốt eo, "Quả nhiên cổ nhân không lừa ta, độc nhất là lòng dạ đàn bà."
Ngụy Kỳ Miên nhìn bộ dáng Lâm Phôi nhe răng trợn mắt, hừ lạnh nói: "Ai bảo ánh mắt ngươi không thành thật chút nào."
Con ngươi Lâm Phôi đảo một vòng, có chút hưng phấn nói: "Ngươi đang ghen sao?"
"Dừng, ta còn lâu mới thèm ghen vì ngươi." Ngụy Kỳ Miên hơi đỏ mặt, "Ta chỉ là cảm thấy, chúng ta làm sinh viên, cần phải tôn sư trọng đạo, ngươi sao có thể nghĩ ngợi lung tung về thân thể lão sư."
"Vậy thì đã sao." Lâm Phôi ra vẻ ngôn từ chính nghĩa, "Ta là người trưởng thành, lão sư cũng là người trưởng thành, hai bên chỉ kém nhau mấy tuổi mà thôi, cùng lắm thì giống như hai tỷ đệ, người nào có thể nói gì?"
"Vậy... Vậy cũng không được." Ngụy Kỳ Miên cũng cảm giác mình tựa hồ là có chút quá vô lý, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy Lâm Phôi ở trước mặt bản thân nhìn chằm chằm vào nữ lão sư, trong nội tâm rất không thoải mái.
Lâm Phôi cười hắc hắc nói: "Nếu như ngươi thực sự cảm thấy ghen tuông, vậy ngươi cứ nói cho ta biết, ta không nhìn nữa là được chứ gì."
"Ngươi thích thì xem đi." Ngụy Kỳ Miên đỏ mặt, nổi giận nói, "Sao ta phải quản ngươi!"
"Ngươi nói vậy thì ta yên tâm rồi." Lâm Phôi vừa không kiêng nể gì cả nhìn chằm chằm vào nữ giáo viên, vừa cảm thán , "Ai nha, dáng người thật đẹp, tướng mạo cũng rất tốt, đúng là thời điểm thân thể thành thục nhất, y như một trái đào chín mọng, vừa nhìn đã muốn hái xuống... ."
Phác Ánh Tuyết trên bục giảng cũng chú ý tới ánh mắt Lâm Phôi, vừa rồi những người khác nhìn chằm chằm vào nàng, trong nội tâm nàng cảm thấy rất tự nhiên, bởi vì làm giáo viên một đoạn thời gian rồi, nên cũng coi như quen thuộc, nhưng khi nàng phát hiện Lâm Phôi đang nhìn mình, nàng thấy nội tâm như nai con nhảy loạn, nếu không phải ở trước mặt mọi người, nàng đã hung hăng dậm chân, hờn dỗi kêu một tiếng, tiểu sắc lang, sao ngươi dám nhìn lén ta!
Phác Ánh Tuyết đứng ở bục giảng, liếc mắt nhìn Lâm Phôi một cái, sau đó mở ra quyển sách trong tay, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy là Phác Ánh Tuyết đang vứt mị nhãn quyến rũ về phía Lâm Phôi, lập tức vô số nam sinh đều thầm tru bằng tiếng sói, tên sinh viên mới tới này thật là bá đạo, chiếm đoạt hoa khôi lớp thì thôi đi, thậm chí ngay cả giáo viên cũng không buông tha, ngươi ăn thịt, vậy mà còn húp sạch cả canh a!
Ngụy Kỳ Miên nhịn không được lại véo eo Lâm Phôi một cái thật mạnh, Lâm Phôi kêu á một tiếng, thấp giọng nói: "Trời ơi, là lão sư chủ động vứt mị nhãn tới, cái này cũng có thể trách ta?"
"Ngươi... Dù sao cũng không cho phép trêu chọc nữ giáo viên xinh đẹp, sở dĩ kỷ luật trường học này hỗn loạn như vậy, cũng chính là bởi vì loại sinh viên vô pháp vô thiên như ngươi tạo thành."
Lâm Phôi nhịn không được cười thành tiếng: "Được rồi được rồi, ngươi ghen, ta không nhìn nữa."
"Ta... Ta còn lâu mới thèm ghen." Ngụy Kỳ Miên ở trong lòng cũng rất hốt hoảng, đây là chuyện gì, vì sao hắn và người ta liếc mắt mắt nhìn nhau, trong nội tâm mình lại cảm thấy không thoải mái?
Mới quen biết nhau một thời gian ngắn, Lâm Phôi cùng Ngụy Kỳ Miên đã sinh ra một loại quan hệ vi diệu, giống như là trời cao sớm đã an bài, chỉ đợi đến khi bọn hắn gặp mặt, là lửa tình nhất định sẽ bốc cháy.
Nhân duyên được định trước, cảm giác này thực sự rất kỳ diệu.
Tiết này giảng về lý luận tri thức giữa các dòng nhạc cơ bản, Phác Ánh Tuyết còn hát hai đoạn nhạc để ví dụ, thanh âm của nàng tuyệt vời êm tai như con chim hoàng anh vậy.
Lâm Phôi hiểu biết rất sâu về âm nhạc, những người khác tối đa chỉ có thể nghe ra Phác Ánh Tuyết hát êm tai, bất quá Lâm Phôi nhìn ra được Phác Ánh Tuyết rất chuyên nghiệp, còn có cuống họng trời sinh để ca hát, phối hợp với vẻ ngoài như Thiên Sứ này, đừng nói là làm giáo viên âm nhạc, cho dù là bước vào ngành giải trí trở thành ca sĩ cũng dư xài, đáng tiếc những học sinh phía dưới kẻ nào cũng lộ vẻ mặt đói khát như sắc lang nhìn Phác Ánh Tuyết, Phác Ánh Tuyết có giảng dạy chuyên nghiệp hơn nữa cũng là đàn gảy tai trâu.
Một tiết rất nhanh đã xong, tất cả mọi người cảm thấy Phác Ánh Tuyết nên rời đi, Phác Ánh Tuyết lại đột nhiên đi xuống từ trên bục giảng, vô số nam sinh bắt đầu cảm thấy trái tim trong lồng ngực phanh phanh nhảy loạn, thầm nghĩ, tìm ta a, tới tìm ta a... .
Sau đó bọn hắn trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy Phác Ánh Tuyết đi đến trước mặt Lâm Phôi, lập tức xung quanh vang lên từng đợt tiếng tru như sói, con mẹ nó chứ, hai người đã sớm cấu kết với nhau rồi? Thật sự quá nhanh a... Lâm Phôi đến cùng có điểm gì tốt, không phải là giỏi đánh nhau hơn ta, đẹp trai hơn ta, học tập tốt hơn ta sao? Ngoài ra còn có gì khác? Được rồi, hình như trừ không giàu ra, hắn cái gì cũng có.