Lâm Phôi nhìn mặt mà nói chuyện, ở trong nội tâm cười thầm, trong miệng vẫn tràn ngập cảm kích nói : "Tuyên thiếu, thật sự là cám ơn ngươi, bất quá ta thực sự không có cách nào tiếp nhận số tiền của ngươi a, ta cùng Miên Miên đã ước hẹn, mặc kệ tương lai thế nào, chúng ta đều phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tốt nghiệp đại học ở trường này, vì vậy, tâm ý của Tuyên thiếu ta xin nhận, còn tiền thì ngươi cứ cầm về đi."
Tuyên thiếu lộ sắc mặt khó coi, miễn cưỡng nở ra một tia tươi cười, ngữ khí không lưu loát nói: "Vậy được, sắp vào học rồi, ta đi về trước, nếu như cải biến chủ ý thì hãy tới tìm ta, nhớ kỹ lời nói của ta, Đại Lôi không dễ đối phó, vì một nữ nhân mà trả giá bằng nguy hiểm tính mạng, không đáng."
"Ta sẽ xem xét."
Tuyên Vũ Trai vỗ vỗ bả vai Lâm Phôi , xoay người rời đi, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng khuất nhục cùng phẫn nộ, hắn ở trong học viện đau khổ chờ đợi hơn một học kỳ, suy nghĩ các loại biện pháp theo đuổi Ngụy Kỳ Miên, không nghĩ tới vậy mà lại thua bởi một tên nghèo hèn tầm thường, hắn cảm giác tôn nghiêm của mình đang bị hung hăng làm nhục!
"Lâm Phôi, ngươi muốn chết đúng không, ta sẽ thành toàn cho ngươi! ! !" Tuyên Vũ Trai ở trong nội tâm thầm thét gào.
Lâm Phôi nhìn theo bóng lưng của Tuyên Vũ Trai, lộ ra nụ cười xấu xa, ngươi đúng là con rùa đen khốn kiếp, vậy mà dám đánh chủ ý lên người Miên Miên, ta tức giận rồi, đấu với loại người như Trương Xuân Lôi cần dùng võ, còn đấu với Tuyên Vũ Trai dùng vũ lực căn bản không có nhiều tác dụng, loại người tự cho mình là thông minh thế này cho dù bị đánh, ở trong nội tâm cũng sẽ không phục, trừ phi là hắn vẻ ngoài bại bởi ngươi, tiền tài bại bởi ngươi, chỉ số thông minh cũng bại bởi ngươi, nếu như vậy, hắn mới thật sự là thất bại thảm hại.
Vì vậy Lâm Phôi hiện tại đang muốn từng chút đánh tan lòng tin của hắn, cuối cùng cho hắn biết được một điều, ở phương diện nào lão tử cũng có thể nghiền ép ngươi.
Lâm Phôi cảm thấy vui sướng, huýt sáo quay về lớp học.
Tuyên Vũ Trai đi xa, trốn đến một góc âm u, lập tức gọi một cú điện thoại, điện thoại vừa kết nối, hắn đã dùng ngữ khí kích động gầm hét lên, hoàn toàn đánh mất hình tượng ngụy trang ngày thường: "Đại Lôi, lập tức phái người giúp ta tiêu diệt Lâm Phôi, ta muốn hắn về sau không bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta nữa!"
Trương Xuân Lôi tựa hồ là cảm thấy ngoài ý muốn vì sự thất thố của Tuyên Vũ Trai, sau khi lâm vào trầm mặc vài giây, thở dài nói: "Tuyên thiếu, thực không dám giấu giếm, vừa rồi Đao Tử mới thua bởi hắn, Đao Tử không được ta phân phó đã đi tìm Lâm Phôi gây phiền toái, kết quả bị Lâm Phôi đánh ngất đi, thủ hạ ta vừa cấp cứu Đao Tử tỉnh lại. Theo ta thấy, Lâm Phôi là một cái phiền toái, tạm thời tận lực không nên đối nghịch với hắn thì hơn, gia hỏa này không dễ trêu chọc, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ kế hoạch trước."
Tuyên Vũ Trai thấy trong lòng trầm xuống, cho dù là lúc trước Trương Hoành thua bởi Lâm Phôi, Tuyên Vũ Trai cũng cảm thấy là Trương Xuân Lôi chủ quan, nhưng bây giờ đã khác, công chúa Ngụy gia Ngụy Kỳ Miên vậy mà lại yêu đương với một học sinh nghèo, mà Trương Xuân Lôi hô phong hoán vũ trong khoa máy tính cũng rất kiêng kị Lâm Phôi, tên sinh viên mới tới dựa vào đâu mà làm được những điều này?
Tuyên Vũ Trai ở trong nội tâm bắt đầu coi Lâm Phôi trở thành một mối uy hiếp, mà càng tức giận, Tuyên Vũ Trai càng tỉnh táo, hắn dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Được, ta đã biết, vậy năm nghìn khối còn lại tạm thời nằm ở chỗ ta, lúc nào có thể giết chết Lâm Phôi thì ngươi cho ta biết."
Tuyên Vũ Trai cúp điện thoại, trong ánh mắt toát ra vẻ suy tư, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra nụ cười cực kỳ âm hiểm: "Tiểu tử nghèo hèn kia, ngươi không phải là ỷ vào một đôi nắm đấm sao, ta sẽ dùng chỉ số thông minh hung hăng đánh bại ngươi."
Lâm Phôi hoàn toàn không biết mũi giáo của Tuyên Vũ Trai đã bắt đầu chĩa vào mình, bất quá hắn đoán được Tuyên Vũ Trai hiện tại khẳng định coi bản thân trở thành một cái uy hiếp lớn, tất nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp diệt trừ bản thân, nhưng Lâm Phôi lại không thèm để ý, ngược lại còn cố ý kích thích Tuyên Vũ Trai, nếu muốn diệt trừ một người, cũng nên làm người này lộ ra đuôi cáo a?
Tới trưa, buổi học rất nhanh kết thúc, buổi chiều, trong tiết thứ nhất, Lâm Phôi phát hiện các sinh viên trong lớp đột nhiên rực rỡ hẳn lên, à không... Phải nói là các nam sinh đều có chút rực rỡ hẳn lên, từng kẻ hai mắt tỏa ánh sáng, thậm chí còn có mấy người hưng phấn huýt sáo, bất quá bị Lâm Phôi trừng mắt, lập tức trở nên trung thực.
Lâm Phôi lộ vẻ mặt hoài nghi: "Tình huống như thế nào, giữa ban ngày ban mặt mà lên cơn?"
Ngụy Kỳ Miên buột miệng cười, oán trách lườm Lâm Phôi một cái: "Ăn nói linh ta linh tinh."
Lâm Phôi sờ cái mũi, cười hắc hắc nói: "Ta tương đối hiếu kỳ, bọn hắn trước nay cả ngày ủ rũ, sao bây giờ lại lên tinh thần như vậy?"
Lâm Phôi không cho phép những sinh viên này náo loạn trong lớp, vì vậy ngày hôm nay, ngoại trừ số ít sinh viên tốt rốt cuộc có thể bắt đầu học tập, đại đa số đều là vẻ mặt nhàm chán, có người nằm sấp trên bàn để ngủ, có người lật giở quyển sách giáo khoa môn khác, đương nhiên, tán gẫu nói chuyện thì không còn.
Ngụy Kỳ Miên nhỏ giọng nói: "Đó là bởi vì môn này là tiết âm nhạc."
Lâm Phôi kinh ngạc nói: "Bọn hắn cũng giống như ta? Cũng nhiệt tình yêu âm nhạc?"
"Khanh khách, bọn hắn không giống như ngươi, bọn hắn làm vậy vì vừa ý giáo viên âm nhạc của chúng ta, chắc ngươi còn chưa gặp nàng, nàng rất xinh đẹp, tên là Phác Ánh Tuyết."
Hóa ra là nữ giáo viên kia... Lâm Phôi nghĩ thầm, mình từng gặp nàng ở văn phòng chủ nhiệm lớp, chỉ bất quá lúc ấy còn không biết nàng cụ thể dạy gì, không nghĩ tới là dạy âm nhạc, khó trách trên thân có khí chất như vậy.
Cửa phòng mở ra, Phác Ánh Tuyết cầm theo mấy quyển sách bước vào từ bên ngoài, nàng mặc một thân váy màu xanh da trời, chân mang giày cao gót, nụ cười ngọt ngào, khí chất ưu nhã, giống như chị gái nhà bên.