Tới một tiệm cơm nhỏ ngoài trường, Lâm Phôi gọi một đĩa lạc cùng bát thịt xào và mười chai bia, hai người bắt đầu uống.
Mấy chai bia vào bụng, Vương Hoành Vĩ bỗng nhiên hai mắt đỏ lên, vừa khóc vừa nói: "Phôi ca, ngươi có phải là cảm thấy ta rất nhát gan? Nhưng ta chỉ là muốn học hành thật tốt mà thôi."
Lâm Phôi không uống nhiều, bất quá vẫn chóng mặt, nhẹ nhàng vỗ bả vai hắn, nhìn lướt qua bốn phía nói : "Chúng ta đều đã là đàn ông, khóc cái gì mà khóc."
"Bình thường ta muốn khóc cũng không dám khóc."
Lâm Phôi có chút câm lặng, không biết hoàn cảnh gì mới có thể làm cho một người thảm hại tới mức này.
"Ta là con nhà bình thường, trong nhà không có tiền, mẹ ta có thể nuôi ta lên đại học đã rất không dễ dàng, các ngươi căn bản không biết ta từ nhỏ sống thế nào."
Lâm Phôi lẳng lặng nghe, hắn ghét tính cách Vương Hoành Vĩ , ghét sự vô dụng của Vương Hoành Vĩ bị bắt nạt còn không dám phản kháng, ghét Vương Hoành Vĩ biết rõ bí mật của đám sinh viên xấu lại không chịu lộ ra, ghét Vương Hoành Vĩ uống bia khóc thút thít, nhưng Lâm Phôi biết rõ nhất định hắn có chuyện xưa, phải có nguyên nhân đặc biệt mới thành bộ dáng này.
"Nhà ta ở thị trấn, cha ta làm phụ hồ. Công tác vất vả nhưng thu nhập khá, có điều cha ta không mang tiền về."
Lâm Phôi kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"
"Hắn mỗi ngày đi uống rượu, thường xuyên say mèm mới về nhà, mỗi lúc trời tối mịt mờ phải mở cửa cho hắn vào mới có thể ngủ, mẹ của ta suy nhược tinh thần, hai người bắt đầu cãi nhau."
Lâm Phôi thở dài: "Cha mẹ ngươi chắc là tình cảm không tốt."
"Mẹ của ta hận cha ta, vì khi nàng mang thai hắn không chiếu cố nàng, đều là do bà ngoại một tay chăm sóc, cha ta say khướt về nhà, mẹ ta chỉ nói đừng uống nữa, cha ta đã cầm dao phay đuổi xéo đi, hơn nữa về sau ta đi học rất ít khi cho tiền, học phí cơ bản đều là mẹ ta trả."
Lâm Phôi nghe được mà tâm tình rất trầm trọng bất bình, nhưng dù sao cũng là chuyện trong nhà người ta, Lâm Phôi không tiện nói gì.
"Về sau mẹ ta ngày càng lạnh nhạt, thậm chí ăn cơm cũng không cùng ăn với cha, từ nhỏ đến lớn, ta không dám để bạn bè tới nhà, sợ họ nhìn thấy tình trạng gia đình mình."
Sau khi nói xong, Vương Hoành Vĩ nằm ở trên mặt bàn khóc ô ô, Lâm Phôi kinh ngạc nhìn Vương Hoành Vĩ , có lẽ... Có lẽ điều này cũng không thể trách Vương Hoành Vĩ, sống trong gia đình như vậy, đứa nhỏ khó tránh khỏi có chút vấn đề, dù là không tự ti như Vương Hoành Vĩ, cũng sẽ đi theo hướng cực kỳ phản nghịch.
Lâm Phôi móc ra hộp thuốc lá, rút một điếu, vì ngụy trang thành học sinh nghèo, thuốc lá cũng bị Lâm Phôi đổi thành loại rẻ nhất, hắn đốt lửa, ngậm vào miệng, rít một hơi dài rồi nhả ra, khói mù lượn lờ, trong mắt dường như nhìn thấy rất nhiều hình ảnh đã qua.
Trong đó, một người đàn ông trung niên cao lớn ngồi trên mặt đất, nhìn mình mở rộng hai tay, trên mặt tràn đầy nụ cười hiền lành ấm áp.
"Tiểu Phôi, khi gục ngã phải tự mình đứng lên, nào, chạy tới để cha ôm ngươi."
Ánh mắt Lâm Phôi có chút ẩm ướt, tầm mắt có chút mơ hồ, lúc này hắn chợt nghe bên cạnh có người không ngừng hô 'Phôi ca, Phôi ca', Lâm Phôi phục hồi tinh thần lại, sau đó nhìn thấy Vương Hoành Vĩ đã lau sạch nước mắt,nhìn mình cảm động nói: "Cảm ơn ngươi, Phôi ca, nghe ta nói nhảm nhiều như vậy."
"Quả nhiên tiểu tử này đã say rồi." Lâm Phôi lắc đầu, cười khổ khoát tay áo, nói: "Ông chủ, tính tiền."
Lâm Phôi đi kết toán sổ sách, quay đầu nhìn Vương Hoành Vĩ nằm ở trên mặt bàn nói lảm nhảm: "Ta muốn học hành tử tế, sau đó chứng minh bản thân, nhưng ai ngờ Học Viện Ngọc Lan này... Hắc hắc hắc, ta có thể học được cái gì?."
Lâm Phôi cười khổ một tiếng: "Ngươi bây giờ xem ra không thể tự trở về phòng ngủ rồi, ta đưa ngươi đi tìm nơi nào đó qua đêm trước, ài."
Càng là tự ti càng sẽ muốn chứng minh bản thân, bọn hắn coi trọng tôn nghiêm, nhưng Học Viện Ngọc Lan đã phá vỡ mộng tưởng của hắn với tương lai, đây mới là điều đáng sợ.
Lâm Phôi vịn Vương Hoành Vĩ ra khỏi tiệm cơm, tìm một nhà nghỉ nhỏ, đi vào đó Vương Hoành Vĩ còn kêu lên: "Phôi ca, ngươi là ân nhân của ta, chẳng những giúp ta, còn coi ta là bằng hữu."
Lâm Phôi trả xong tiền, để lại số điện thoại, nói với ông chủ nếu như Vương Hoành Vĩ có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mình, sau đó đỡ Vương Hoành Vĩ vào trong phòng.
Lâm Phôi vừa đi về phía trường học, ở trong lòng vừa nghĩ tới Vương Hoành Vĩ, trước kia chỉ cảm thấy hắn đáng hận, không đáng đồng tình, nhưng bây giờ lại biết người này thực sự có chỗ đáng thương, nếu như mình sống trong gia đình giống hắn, biết đâu cũng chẳng khác gì hắn bây giờ?
Nhưng nói thật, sống hèn nhát như vậy thì còn đáng là đàn ông không? Chẳng lẽ sau này có vợ rồi, gặp cướp hắn còn định trốn sau lưng vợ, còn mình quỳ xuống ôm đầu sợ sệt? Mẹ nó, chuyện này có quan hệ cọng lông gì với ta, ta cũng đâu phải chúa cứu thế!
Lâm Phôi đi vào sân trường, bước ngang qua khu rừng nhỏ, 'thánh địa tán gái và đấm nhau' của trường, chợt nghe bên trong truyền tới một tiếng thét chói tai của nữ sinh, Lâm Phôi nhướng mày, vô thức liền lao vào trong rừng cây.
Lâm Phôi vừa mới xông vào, trong đầu nghĩ tới hai điểm, thứ nhất, tiếng thét chói tai này tuyệt đối là do người quen phát ra, đương nhiên, dù Lâm Phôi không nhận ra đối phương, cũng không có khả năng thấy chết mà không cứu. Thứ hai, nữ nhân sẽ chỉ phát ra tiếng thét như vậy trong trường hợp cực độ hoảng sợ, mà ý nghĩ đầu tiên của Lâm Phôi chính là cưỡng gian.
Lâm Phôi xông vào, quả nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang nằm trên mặt đất, quần áo không chỉnh tề, nút áo trên ngực đều đã bị xé bung ra, để lộ cảnh xuân mê người.
Mà nhiều nam sinh đang đứng ngay đó, một nam sinh đang cởi đai lưng, nghe thấy động tĩnh, mấy nam sinh này giống như có tật giật mình, bỏ chạy về nơi xa, Lâm Phôi đang định đuổi theo, thiếu nữ trực tiếp nhào tới ôm lấy chân Lâm Phôi, liên tục thút thít nỉ non: "Lâm Phôi, cứu ta... ."
Lâm Phôi nhìn thấy những nam sinh kia đã chạy xa, không khỏi thở dài, nói: "Ngưu Hải Kiều, ngươi trước tiên chỉnh lại y phục, sau đó nói rõ ràng với ta rút cuộc là chuyện gì xảy ra."
Ngưu Hải Kiều tuy rằng không thể nói là rất đẹp, nhưng cũng không kém, nàng còn là bạn cùng phòng của Ngụy Kỳ Miên, chỉ bằng tầng quan hệ này, Lâm Phôi đã nhất định phải giúp nàng. Mà hiện tại, bởi vì nút áo bị xé toang, Lâm Phôi hoàn toàn có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong.
Lâm Phôi nuốt từng ngụm nước bọt, hai ngọn núi này thật lớn, nếu vùi mặt vào, có khi sẽ bị ngạt chết mất.
Con mẹ nó, đã đến lúc nào rồi ta còn ở chỗ này nghĩ ngợi lung tung.
Lâm Phôi hít vào một hơi, muốn rút chân lại nhưng không làm được, cũng không phải sức lực Lâm Phôi không bằng một tiểu cô nương, chỉ là tiểu nha đầu này hiện tại giống như con thỏ chấn kinh, ôm rất chặt, Lâm Phôi sợ không cẩn thận sẽ làm nàng bị thương.
Lâm Phôi cười khổ nói: "Ngưu Hải Kiều, ngươi tạm thời đừng khóc, giữ bình tĩnh một chút."
"Ta... Thực xin lỗi, thực xin lỗi... ."
Lâm Phôi cười khổ nói: "Ngươi xin lỗi ta làm cái gì. Yên tâm đi, ngươi nói cho ta biết là ai, ta nhất định sẽ thay ngươi giáo huấn bọn hắn. Ngươi mau đứng dậy, cẩn thận đừng để bản thân bị cảm lạnh."
Không nghĩ tới Ngưu Hải Kiều ngược lại bò nhổm dậy, ôm chặt lấy người hắn, bộ ngực mềm mại vừa lớn vừa trắng như tuyết đè ép tới ngực Lâm Phôi, làm Lâm Phôi không tức giận nổi, hô hấp cũng gần như đột nhiên ngừng lại, mà Ngưu Hải Kiều hoàn toàn bất chấp chuyện bộ ngực mình đang đè chặt lên thân Lâm Phôi, còn bị Lâm Phôi nhìn hết sạch, vẫn ra sức ôm chặt hắn, vừa khóc vừa liên tục nói thực xin lỗi.
Ài, thật sự là sợ hãi quá mức rồi... Lâm Phôi có chút bất đắc dĩ, đành phải tùy ý cho nàng ôm, đợi nàng bình tĩnh lại sẽ an ủi nàng sau, nhưng mà con mẹ nó chứ, tiểu đệ phía dưới vậy mà bắt đầu kháng nghị, không xong rồi, không cẩn thận đâm tới bụng Ngưu Hải Kiều rồi.
Lâm Phôi cảm thấy nội tâm có chút tan vỡ, có chút khoái cảm, vừa đau nhức vừa vui vẻ, bên ngoài bỗng nhiên lại vang lên một hồi tiếng bước chân vội vàng, sau đó chợt nghe thấy giọng nói của Ngụy Kỳ Miên: "Ngưu Hải Kiều, ngươi ở đâu?"
Ngay sau đó là thanh âm của Tuyên Vũ Trai: "Ta vừa rồi nghe thấy nàng hình như là ở chỗ đó."
"Kỳ quái, nàng vào trong rừng cây làm gì."