Mọi người kinh sợ
Một nam nhân cao lớn như Trương Xuân Vũ vậy mà lại ngồi xổm trong góc khóc sướt mướt, Lâm Phôi thì trở lại chỗ ngồi của mình, dùng ngữ khí bình thản nói: "Ngươi có thể tiếp tục tìm ca ca ngươi, hắn tới tìm ta một lần, ta liền đánh ngươi một lần, dù sao hắn cũng không thể làm gì ta. A, đúng rồi, hắn đụng thương một ngón tay của ta, ta liền phế bỏ một cánh tay của ngươi, hắn đụng thương một ngón chân của ta, ta liền đá gãy một cái chân của ngươi, để ngươi minh bạch ai mới là người nắm quyền ở đây."
"Còn nữa, người nào dám nhiễu loạn kỷ luật lớp học, vậy kết cục của Trương Xuân Vũ sẽ là tấm gương cho các ngươi!"
Lâm Phôi nói rất bình thản, bất quá từ hành động của hắn trong hai ngày này, hắn thật sự là nói được làm được, khai giảng ngày đầu tiên đã đánh Trương Tiến Đông khoa thể dục, đánh đại ca côn đồ trong lớp Trương Xuân Vũ, ngày hôm sau đấm luôn cả Hồng Côn của Trương Xuân Lôi Trương Hoành, sau đó lại đấm Trương Xuân Vũ một trận, còn có cái gì hắn không dám làm?
Trong lớp im ắng, rốt cuộc không ai còn quấy rối, bất quá mọi người phát hiện, thanh âm của giáo viên trên bục giảng vậy mà đã phát run.
Tan học, Ngụy Kỳ Miên nhìn về phía Lâm Phôi, nói : "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Hai chữ nói chuyện khiến cho Lâm Phôi rõ ràng Ngụy Kỳ Miên đang rất nghiêm túc, không khỏi ở trong nội tâm lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ Ngụy Kỳ Miên đã đoán được thân phận của mình rồi? Bất quá dù là đoán được, kỳ thật cũng không có gì, bản thân có nhiệm vụ bảo vệ Ngụy Kỳ Miên an toàn, nếu thật sự là bị nhìn xuyên thấu thân phận, vậy cũng chỉ có thể ở lì chỗ này không đi, Ngụy Kỳ Miên còn có thể đuổi hắn ra khỏi trường học hay sao?
Ngụy Kỳ Miên ra khỏi lớp, tới một góc không ai qua lại, thở dài nói: "Lâm Phôi, ta phát hiện ngươi rất có bản lĩnh, trước kia ta còn lo lắng Trương Xuân Lôi sẽ đối phó ngươi, hiện tại mới phát hiện ngươi thật ra căn bản không sợ hắn."
Lâm Phôi cười nói: "Cái này chẳng phải là nhờ có đêm qua ngươi gọi Tuyên Vũ Trai qua giúp ta sao, hơn nữa hôm nay vừa đúng lúc có chủ nhiệm lớp ra mặt, Trương Xuân Lôi mới một mực không tìm được cơ hội ra tay với ta."
Ngụy Kỳ Miên nhếch miệng nói: "Ngươi chỉ biết nói năng luyên thuyên, tuy rằng không biết ngươi lấy đâu ra lực lượng, nhưng mà ta vẫn cảm giác được Trương Xuân Lôi căn bản không được ngươi để ở trong lòng."
"Con mẹ nó chứ, hắn không phải nữ nhân, ta để ở trong lòng làm gì? Để ngươi ở trong lòng còn tạm được!"
Ngụy Kỳ Miên đỏ mặt, hờn dỗi nói: "Miệng lưỡi trơn tru, ta muốn nói là, ngươi có phải là có ý tưởng giống Trương Xuân Lôi, muốn xưng hùng xưng bá, làm lão đại trong trường không?"
Lâm Phôi sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng, cười nói: "Ta không suy nghĩ như vậy, quá mức trẻ trâu!"
Ngụy Kỳ Miên nhẹ nhàng thở hắt ra, vẻ mặt thành thật nói: "Ta không muốn làm cho trường này càng thêm hỗn loạn, ta hy vọng mỗi người đều có thể học tập tốt, ngươi có năng khiếu, hơn nữa thái độ học tập rất nghiêm túc, ta không muốn nhìn thấy ngươi lãng phí hết thời gian vào đánh nhau ẩu đả, nghe được ngươi nói như vậy, ta cũng yên lòng."
Lâm Phôi cười cười, sờ đầu Ngụy Kỳ Miên cười ha hả nói : "Được rồi, ta không nhàm chán như vậy đâu, ngươi đừng lo lắng cho ta."
Ngụy Kỳ Miên sửng sốt một chút, trừ cha nàng ra, nàng chưa từng để bất kỳ nam nhân nào khác vuốt ve thân mật kiểu này, cái cảm giác này... thật sự là rất thoải mái, nàng vậy mà kìm lòng không được rụt cổ một cái, hé mắt, giống như là một con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, bất quá ngay sau đó nàng kịp phản ứng lại, thẹn thùng nói : "Đừng động tay động chân, đồ sắc lang!"
(sắc lang:con sói háo sắc)
Sau khi nói xong, tim nàng còn đập bình bịch bình bịch, ở trong nội tâm âm thầm oán trách chính mình: "Xấu hổ chết người rồi, vừa rồi sao ta lại biểu lộ hưởng thụ như vậy, ngoại trừ phụ thân ra, ta không có khả năng tiếp nhận người khác phái tiếp xúc thân mật a, sao đối mặt với hắn lại không có chút sức chống cự nào, thật là kỳ quái."
Lâm Phôi cười ha ha, sau đó lộ vẻ mặt thần thần bí bí thấp giọng nói: "Ngày hôm qua ta không thừa cơ đẩy ngã ngươi, có phải là đã phụ lòng thanh danh tốt đẹp của hai chữ sắc lang không?"
Ngụy Kỳ Miên đỏ mặt, nũng nịu nói: "May mắn là ngươi không làm gì, nếu không ngày hôm qua ngươi đã vĩnh viễn chia tay với cái chân thứ 3 rồi!"
Lâm Phôi đột nhiên nghiêm túc nhìn Ngụy Kỳ Miên, nói : "Bất quá ta cũng rất tò mò, ngươi quan tâm Học Viện Ngọc Lan như vậy, Tuyên Vũ Trai cùng Vạn Tử Đào đều muốn theo đuổi ngươi, phụ thân ngươi không phải là chủ tịch tập đoàn Ngụy thị Ngụy Tứ Hải chứ?"
Ngụy Kỳ Miên do dự một chút, Lâm Phôi ở trong nội tâm rất khẩn trương, theo lý mà nói Ngụy Kỳ Miên nhất định sẽ không nói ra thân phận của mình, nàng rõ ràng không muốn để cho bất luận kẻ nào biết rõ nàng là con gái của Ngụy Tứ Hải, một khi tăng thêm cái quầng sáng này, nàng về sau ở trường học liền trở thành tồn tại lúc nào cũng được mọi người chú ý, mà hiển nhiên nàng lại không muốn như thế.
Quả nhiên, ánh mắt Ngụy Kỳ Miên lóe lên một cái, vừa cười vừa nói: "Nếu như ta là con gái Ngụy Tứ Hải, thì sao có thể đến trường học này? Trong nhà của ta đúng là có chút tài sản, bất quá so với tập đoàn Ngụy thị thì vẫn còn kém xa 10 vạn 8000 dặm, Vạn Tử Đào cùng Tuyên Vũ Trai thật là không có tiền đồ, chút gia sản ấy cũng thèm thuồng."