Lâm Phôi rời khỏi phòng giáo viên, ra khỏi ký túc xá, hướng về phía lầu dạy học, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một hồi âm thanh ôn nhu dồn dập hơn nữa êm tai của nữ nhân: "Lâm Phôi, Lâm Phôi, ngươi chờ một chút, chờ ta một chút."
Lâm Phôi dừng bước lại, nhìn thấy nữ giáo viên trong văn phòng chủ nhiệm chạy tới, nàng vừa chạy vừa thở hồng hộc, trên mặt đỏ bừng, toàn thân đều đổ mồ hôi, nhưng lại tỏa ra mùi rất thơm, rất ngọt ngào dễ chịu.
Lâm Phôi cười nói: "Vị lão sư này, tìm ta có chuyện gì?"
Nữ giáo viên lau mồ hôi, cười nói: "Ta là Phác Ánh Tuyết, ngươi có thể gọi ta là Phác lão sư... ."
Lâm Phôi mở to hai mắt: "Lời này không thể nói lung tung, ta là một sinh viên tốt tôn sư trọng đạo, làm sao có thể chơi lão sư... Cho dù rằng ngươi có bộ dáng xinh đẹp động lòng người, ta cũng không dám cưỡi ngươi a... ."
(phác:đồng âm hoặc là chệch âm với chịch thì phải =_=)
Phác Ánh Tuyết còn không kịp phản ứng ý tứ của Lâm Phôi là gì, Lâm Phôi đã nói thẳng: "Ta gọi ngươi là Ánh Tuyết tỷ tỷ đi."
Phác Ánh Tuyết cười nói: "Gọi ta là Ánh Tuyết tỷ tỷ cũng tốt, dù sao ta cũng không lớn hơn ngươi mấy tuổi, ta năm nay mới vừa vặn hai mươi tư."
Lâm Phôi nửa đùa nửa thật nói: "A a, Ánh Tuyết, ngươi thật là có bản lĩnh, còn trẻ như vậy mà đã làm giáo viên."
Trực tiếp từ Ánh Tuyết tỷ tỷ trở thành Ánh Tuyết, Lâm Phôi bắt đầu đùa giỡn không kiêng nể gì cả.
Phác Ánh Tuyết cười khổ nói: "Trường học trước kia có rất nhiều giáo viên, kỳ thật nói như thế nào cũng sẽ không tuyển dụng một người còn trẻ như ta, bất quá mấy năm này danh dự trường học ngày càng xuống dốc, cuối cùng ta đã được chọn."
Lâm Phôi chân thành nói: "Ánh Tuyết, sao ngươi lại nói như vậy, ta nhìn qua tướng mạo của ngươi đã biết ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có ngày trở thành giáo viên kiệt xuất nhất, Học Viện Ngọc Lan sớm như vậy đã tuyển dụng ngươi vào, chứng minh học viện có ánh mắt độc đáo."
Phác Ánh Tuyết buột miệng cười, ôn nhu kiều mị nói: "Nào có chuyện căn cứ tướng mạo để phán đoán năng lực cá nhân, ngươi đúng là rất giỏi nói hươu nói vượn."
Lâm Phôi cười hắc hắc nói: "Đây chính là phán đoán của ta, Ánh Tuyết, ngươi khẳng định không phải là đơn thuần đến tán gẫu với ta a?"
Phác Ánh Tuyết sửng sốt một chút, bỗng nhiên thè lưỡi, vỗ vỗ ngất ngực cao ngất, lộ vẻ mặt đáng yêu nói: "May mắn có ngươi nhắc nhở, bằng không ta thực sự đã quên mất. Kỳ thật ta hy vọng ngươi đừng có thành kiến với với Hồ lão sư như vậy, hắn cũng chỉ là thân bất do kỷ."
Lâm Phôi cười lạnh nói: "Ngươi muốn tìm cớ giải thích cho các giáo viên trường này?"
Phác Ánh Tuyết câm lặng, có chút không biết nói gì, từ điểm này có thể nhìn ra tính cách của Phác Ánh Tuyết rất mềm mại, cũng không biết người tính cách như vậy tại sao lại chạy đến trường học này làm giáo viên.
Ngữ khí của Lâm Phôi hòa hoãn hơn một ít, nói: "Ta cũng không phải là nói ngươi, ngươi chỉ là một nữ giáo viên yếu đuối thì có thể làm cái gì."
Phác Ánh Tuyết dùng sức lắc đầu nói: "Mặc kệ là nam hay nữ, ta cũng là một giáo viên, ngươi nói không sai, kỳ thật chúng ta đều có trách nhiệm, Ngụy phu nhân tạo nên trường này là vì hy vọng mang tới cho các sinh viên một hoàn cảnh học tập tốt nhất, kết quả lại trở thành như vậy, chúng ta đã phụ lòng khổ tâm của nàng."
Lâm Phôi hỏi: "Còn có sự tình gì khác không?"
"Ta... ." Phác Ánh Tuyết thở dài nói, "Ta không còn."
Lâm Phôi quay người rời đi, Phác Ánh Tuyết đúng là đủ xinh đẹp, tính cách cũng mềm mại, nếu như đổi lại ngày thường, nói không chừng Lâm Phôi sẽ thừa cơ mở miệng tán tỉnh, bất quá nghĩ đến chuyện tâm nguyện của Ngụy phu nhân biến thành bộ dáng như hôm nay, tâm tình Lâm Phôi liền trở nên rất không tốt, cũng không còn hứng thú tán gái.
Đi thẳng đến cửa lớp học, tâm tình Lâm Phôi lúc này mới hòa hoãn lại, bản thân chỉ là một sinh viên, nghĩ những cái kia thì có thể làm gì, vừa rồi có một cơ hội tốt, tiểu tỷ tỷ lại khả ái như vậy, khuôn mặt xinh đẹp lại còn ngực lớn, ài, làm sao lại không nắm bắt thật chặt cơ hội, nói không chừng có thể chơi sư đồ luyến một phen, vừa suy nghĩ đã cảm thấy kích thích.
(sư đồ luyến:thầy trò yêu nhau)
Lâm Phôi vừa hối hận, vừa gõ cửa phòng học, giáo viên dạy Hán ngữ ở trên bục giảng đang giảng bài, phía dưới nói chuyện tán gẫu, căn bản là không nghe thấy tiếng đập cửa của bản thân.
Một cơn tức giận lại lần nữa dâng lên, Lâm Phôi không nghĩ nhiều, trực tiếp cất bước đi tới, ở trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn đi tới trước mặt Trương Xuân Vũ, lúc này Trương Xuân Vũ đang để hai chân lên trước bàn học rung đùi đắc ý, miệng thì ngậm điếu thuốc, hắn giật xuống điếu thuốc từ miệng Trương Xuân Vũ dẫm tắt lửa trên đất, sau đó lập tức đá tới một cước, trong miệng mắng: "Con mẹ nó, lão tử đã nói gì với ngươi? Không nghe vào tai đúng không?!"
(lão tử: bố mày)
Phanh một cái, Trương Xuân Vũ trực tiếp ngửa mặt ngã xuống đất, sau đó Lâm Phôi lại đạp hắn đến góc phòng, một trận liên hoàn đấm đá ập tới, vừa bắt đầu Trương Xuân Vũ còn có thể chịu đựng, nhưng mà đợi đến lúc cái trán chảy máu, mũi bị đạp lệch, khuôn mặt đổ máu, hắn không chịu được bắt đầu khóc rống cầu xin tha thứ.
Trong lớp lại bị đánh thành bộ dạng này, nhìn Trương Xuân Vũ ngày thường ngang ngược bị đánh đập tàn nhẫn như chó con, tất cả mọi người ngậm miệng lại, lộ vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.