Chương 23: Nữ giáo viên xinh đẹp

Nữ giáo viên xinh đẹp.

Trương Hoành được đưa lên phòng y tế, Lâm Phôi thì bị dẫn tới phòng chủ nhiệm lớp, Lâm Phôi trực tiếp ngồi xuống ghế, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc phì phèo khói.

Hồ Chí Cường lộ sắc mặt khó coi, trầm giọng nói: "Lâm Phôi, ngươi quá đáng rồi, ngày hôm qua ta nghe nhiều giáo viên bộ môn khen ngươi, vốn tưởng rằng ngươi là một sinh viên tốt!"

Lâm Phôi cười cười nói: "Ta vốn rất không tồi, bất quá lớp là một cái chảo nhuộm lớn, đủ mọi màu sắc, thuốc nhuộm quá nhiều, ta đã tiến vào, ngươi còn trông chờ ta không nhiễm một hạt bụi?"

Hồ Chí Cường há to miệng, có chút cứng họng.

Lúc này trong văn phòng ngoại trừ Hồ Chí Cường cùng Lâm Phôi ra, còn có hai nam một nữ, mà nữ giáo viên đúng là người Lâm Phôi từng gặp khi tới đây lần đầu, lúc ấy nàng giúp đỡ Lâm Phôi gọi Hồ Chí Cường dậy.

Cho dù văn phòng có những người khác, Lâm Phôi cũng không lưu lại cho Hồ Chí Cường chút mặt mũi nào, liếc xéo Hồ Chí Cường, tiếp tục nói: "Hồ lão sư, ngày hôm qua ta vẫn tôn kính ngươi, bất quá từ hôm nay trở đi, ta sẽ chỉ nể mặt ngươi ở nơi đông người, còn khi nào chỉ có hai ta, hy vọng ngươi minh bạch địa vị bây giờ của mình."

Sắc mặt Hồ Chí Cường biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cũng muốn giống như Trương Xuân Lôi cùng Trương Xuân Vũ, học đòi làm côn đồ trong lớp? Ngươi phải biết rằng, dù các ngươi có vô pháp vô thiên, ta tối đa cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt, nếu như thật sự ép ta, ta vẫn như cũ có thể khai trừ ngươi khỏi trường!"

Lâm Phôi lộ vẻ mặt khinh thường nói: "Nếu như ngươi đối với ai cũng kiên cường giống như hiện tại, ta tự nhiên sẽ tôn trọng ngươi, Hồ lão sư, ngươi có biết không, thực sự không phải là ta vô pháp vô thiên, mà là ngươi đã tự làm bản thân không đáng được tôn trọng! Không chỉ ngươi, trong trường học này, đại đa số giáo viên đều làm ta không muốn tôn trọng, trong trường học có sinh viên hôn môi các ngươi mặc kệ, oK, sinh viên nha, đều là người trưởng thành, các ngươi mặc kệ cũng được. Nhưng đối mặt với những vụ đánh nhau ẩu đả kia, các ngươi đã từng quản chưa? Hôm nay bị đánh là Trương Hoành, vì vậy các ngươi xông tới, nếu như bị đánh là ta, các ngươi thật sự sẽ nhúng tay?"

Trong văn phòng im ắng, không ai có thể nói một câu gì.

Vừa lúc đó, cửa lớn văn phòng được mở ra, một nam sinh thở hồng hộc chạy vào, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Lão sư, Trương Hoành đã tỉnh lại... ."

Hồ Chí Cường thở ra một hơi thật dài, vội vàng hỏi: "Không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, nhưng hắn liên tục la hét muốn tìm Lâm Phôi báo thù."

Hồ Chí Cường nhìn Lâm Phôi một cái, không nói gì, sau đó nói với người học sinh kia: "Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi."

"Tốt." Người kia cẩn thận từng li từng tí nhìn Lâm Phôi một cái, hiển nhiên qua một trận chiến này, Lâm Phôi đã trở thành một trong những đối tượng làm người bình thường phải sợ hãi.

Người sinh viên kia rời đi, Lâm Phôi duỗi lưng một cái, đứng lên nói: "Chủ nhiệm lớp, về sau ngươi đừng trêu chọc ta, ta khẳng định sẽ không gây phiền toái cho ngươi, ta đi trước."

Hồ Chí Cường đứng lên, kêu lớn: "Đứng lại."

Lâm Phôi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Hồ Chí Cường.

Hồ Chí Cường hỏi: "Ngươi cho rằng ta vừa rồi là bảo hộ Trương Hoành ?"

Lâm Phôi không nói gì, bất quá rất rõ ràng trên mặt đã lộ vẻ khinh thường.

Hồ Chí Cường thở dài nói: "Mặc kệ ngươi tin hay không, kỳ thật ta làm vậy là đang bảo hộ ngươi. Song quyền nan địch tứ thủ, ngươi có thể đấm vỡ mồm một Trương Hoành, chẳng lẽ còn có thể đánh thắng được mấy chục người của Trương Xuân Lôi? Đừng nói là đám người bình thường, chỉ bằng vào Đao Tử dưới tay Trương Xuân Lôi đã không phải là ngươi có thể đối phó, ta lúc nãy nếu không nhúng tay, rất có thể Đại Lôi đã dẫn người động thủ."

Lâm Phôi mặc dù có chút khinh thường với lời nói này, bất quá cũng không muốn dễ dàng như vậy đã bộc lộ ra thực lực, nên không nói gì.

Hồ Chí Cường nói tiếp: "Tuy rằng những học sinh này đều rất càn rỡ, nhưng dù sao ta vẫn là giáo viên trong trường học, ta tới quản, đám người Trương Xuân Lôi sẽ không dám nhúng tay nữa, về phần sau này, nếu như bọn hắn tới tìm ngươi gây phiền toái, ngươi liền tùy lúc đến phòng làm việc của ta."

Lâm Phôi đã hiểu, đây là biến văn phòng trở thành chỗ tránh nạn cho mình, những giáo viên này không thể làm cứng hơn? Tại sao lại kinh sợ sinh viên như vậy?

Hồ Chí Cường nói : "Lời cần nói ta đã nói hết, ngươi có thể rời đi."

Lâm Phôi lâm vào trầm mặc, sau đó nói: "Được, lời giải thích của ngươi đã được ta tiếp nhận, nhưng mà đừng hy vọng ta sẽ tôn trọng ngươi, ta chỉ có thể nói, ngươi miễn cưỡng vẫn coi như là một chủ nhiệm lớp làm được những điều tối thiểu mà chủ nhiệm lớp phải làm."

Lâm Phôi đẩy cửa mà đi, Hồ Chí Cường cụt hứng ngồi trở lại trên ghế, thở dài một hơi, hắn không phải là bởi vì văn phòng còn có những người khác mà cảm thấy mất mặt, mà là vì lời nói của Lâm Phôi xuyên vào nội tâm của hắn, dường như đã đâm thủng thứ mà trước nay hắn vẫn luôn giấu kín.