Chương 22: Lập uy(2)

Ngụy Kỳ Miên nghi hoặc nhìn về phía Lâm Phôi, Lâm Phôi tự tin nói: "Ta vừa rồi không phải đã nói sao, Hồng Côn không phải ai cũng xứng được gọi, để ta tới thử sức hắn một lần xem sao."

Lâm Phôi vừa nói xong, đã đạp một cước ra ngoài, một cước này tung ra, Trương Hoành lập tức bay ra sau ba bốn mét, té ngã trên đất, sau đó còn lăn ra thêm vài mét.

Tất cả đều ngây người, đây không phải là trong phim ảnh, bình thường có thể đạp một cước làm người ta nằm sấp đã là rất lợi hại, một cước đạp bay một người xa như vậy cần có bao nhiêu sức lực? Nhất là thân thể Trương Hoành còn cao to đen hôi như vậy, chắc phải tiếp cận một trăm cân, dù là phim điện ảnh cũng không dám diễn khoa trương như vậy a?

Xa xa, Trương Xuân Vũ mở thật to hai mắt, thuốc lá giữa ngón tay không biết lúc nào đã rơi vào mu bàn chân, làm hắn đau đớn hít vào một hơi.

Sắc mặt Tuyên Vũ Trai trở nên khó coi, lạnh lùng nói: "Trương Hoành này chỉ sợ không được lợi hại như ngươi quảng cáo a?"

Tuyên Vũ Trai ở trong lòng có chút không vui, tuy rằng Lâm Phôi thoạt nhìn đúng là rất cường hãn, một cước kia làm cho hắn cũng cảm thấy rất dọa người, nhưng hắn vẫn cảm thấy là Trương Xuân Lôi không tính toán đầy đủ, quá mức chủ quan, hiện tại đã đánh rắn động cỏ rồi, về sau muốn tìm cơ hội sẽ phiền toái hơn.

Trương Xuân Lôi dập tắt tàn thuốc, lộ ra sắc mặt khó coi nói: "Khó trách tiểu đệ ta ăn phải thiệt thòi, dù là thân thể thú vật cũng không mạnh được như vậy a!"

Tuyên Vũ Trai hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ nói những thứ này còn có tác dụng gì, chúng ta có biện pháp khác không?"

Trương Xuân Lôi nói: "Trương Hoành từ nhỏ đến lớn tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu thập phần phong phú, năng lực kháng đòn cũng rất mạnh, ai thắng ai thua còn không nhất định... ."

Trương Xuân Lôi bỗng nhiên lại mở to hai mắt, Trương Hoành từ mặt đất bò lên, mắng một câu Fuck Your Mom, ngay sau đó liền cảm thấy hoa mắt, một quả đấm to lớn lập tức vô hạn phóng đại, nhanh chóng đánh vào mặt hắn, sau đó từng quyền từng quyền của Lâm Phôi tung bay như mưa rơi, đáp trúng trên thân hắn, mọi người nhìn mà choáng váng, rất nhanh, Trương Hoành ầm ầm té ngã trên mặt đất, không còn dộng đậy nổi một ngón tay.

Động tĩnh lớn như vậy, nơi xa xa, giáo viên chủ nhiệm lớp cùng mấy vị lãnh đạo trường học cũng bị hấp dẫn tới đây, bọn hắn từng người một lộ sắc mặt khó coi nhìn một màn này, chủ nhiệm lớp Hồ Chí Cường ngày hôm qua còn tưởng rằng sinh viên mới tới Lâm Phôi sẽ bị bắt nạt sỉ nhục, lại không nghĩ rằng thậm chí ngay cả Hồng Côn Trương Hoành nổi danh cũng bị hắn đánh đập như chó, không biết chết sống, trên mặt hắn lập tức đổ mồ hôi như mưa, chỉ vào Trương Hoành nằm đo đất, run giọng nói: "Ngươi... Ngươi làm gì vậy? Lâm Phôi, ngươi mới vừa vào trường học một ngày mà đã bắt đầu đánh người rồi?"

Lâm Phôi lạnh lùng nhìn chủ nhiệm lớp Hồ Chí Cường, hắn vừa rồi chú ý tới, khi Trương Hoành tìm bản thân gây phiền toái, không ít người đều nhìn về phía bản thân, chủ nhiệm lớp Hồ Chí Cường cũng như vậy, thế nhưng tới lúc Trương Hoành gục ngã, chủ nhiệm lớp mới lập tức sợ tới mức chạy tới, Lâm Phôi cảm thấy nổi giận, có chút trào phúng nói: "Lão sư, vừa rồi hắn muốn động thủ đánh ta, sao lại không thấy ngươi chạy tới, bây giờ thấy hắn bị ta đánh ngã, ngươi ngược lại tới đây chất vấn ta cảm thấy ta dễ bắt nạt sao?"

Tất cả mọi người tràn ngập cảm giác ngoài ý muốn nhìn Lâm Phôi, mặc dù chủ nhiệm lớp này ở trong ấn tượng của họ không có quyền uy quá lớn, nhưng mà Lâm Phôi vừa vào trường học một ngày đã dám công khai chống đối chủ nhiệm lớp , cái này làm cho mọi người đều cảm thấy có chút giật mình, bất quá nghĩ đến Lâm Phôi vào trường học không đến hai ngày đã đánh Trương Tiến Đông, sau đó lại đắc tội Trương Xuân Vũ cùng Trương Xuân Lôi, hiện tại đến cả Trương Hoành cũng dám đánh, chống đối chủ nhiệm lớp cũng chả có gì lạ.

Sắc mặt Hồ Chí Cường bắt đầu trở nên khó coi, muốn phẫn nộ, nhưng lại trốn tránh ánh mắt Lâm Phôi, chột dạ nói: "Ngươi nói... Nói cái gì vậy, ta vừa thấy các ngươi đánh nhau đã chạy đến, ngươi nhìn xem ngươi đã đánh người ta thành dạng gì rồi, nếu có chuyện không may xảy ra... ."

"Yên tâm, ta rất có chừng mực." Lâm Phôi chậm rãi nói, "Tối đa cũng chỉ là hôn mê một hai giờ mà thôi, rất nhanh sẽ tỉnh."

Ánh mắt Lâm Phôi không kiêng nể gì cả quét mắt nhìn bốn phương tám hướng một vòng, chung quanh, những người lúc trước trào phúng Lâm Phôi không biết tự lượng sức đều cúi đầu xuống, hai chân lạnh run, còn có mấy sinh viên làm lão đại đứng xa xa xem náo nhiệt, thì hơi nhíu mày.

Lâm Phôi không kiêng nể gì cả cười lạnh nói: "Từ giờ trở đi, các ngươi nhớ kỹ cho ta, người nào còn đến chọc ta, Trương Hoành chính là tấm gương!"

Tất cả mọi người ý thức được, khoa máy tính đã xuất hiện một lão đại mới, mặc dù hắn hiện tại chỉ có một tiểu mập mạp làm tiểu đệ, nhưng không được vài ngày, hắn sẽ trở thành cự đầu ngang hàng cùng với Trương Xuân Lôi!