Lập uy
Nam sinh cao lớn vừa hoạt động cổ, vừa nhếch miệng cười nói: "Khó trách Lôi ca nói ngươi càn rỡ, quả nhiên không phải điên cuồng bình thường, đến đây đi!"
"Nam sinh này là Trương Hoành, hắn và Đao Tử là hai đại Hồng Côn trong tay Trương Xuân Lôi." Ngụy Kỳ Miên đứng cạnh Lâm Phôi nhỏ giọng nói.
Hồng Côn là xưng hô trong bang phái giang hồ, không nghĩ tới những sinh viên này cũng học theo, bình thường mà nói, lão đại bang phái là bang chủ, tất cả mọi người phải nghe theo mệnh lệnh bang chủ, mà những người khác trong bang phái cũng đều có đặc điểm riêng, có văn có võ, Hồng Côn(gậy đỏ) là chịu trách nhiệm đấm nhau, Bạch Chỉ Phiến(quạt trắng) là quân sư, Giày Rơm là người có trách nhiệm liên lạc thông tin và kết nối quan hệ, cá biệt còn có Song Sinh Hồng Côn, Song Sinh Hồng Côn là chỉ Hồng Côn trong các Hồng Côn, một bang phái tối đa có thể có một nhân vật như vậy, là người được cả bang phái công nhận là năng lực chiến đấu mạnh nhất.
Nhưng mà cực ít bang phái thiết lập Song Sinh Hồng Côn, có thể trổ hết tài năng trong bang phái thì chẳng ai là đèn cạn dầu, thông thường đều là không ai phục ai, nếu thật sự muốn phân ra Song Sinh Hồng Côn, rất rõ ràng sẽ phải trải qua gió tanh mưa máu, đây không phải điều bang chủ bang phái muốn nhìn thấy.
Mà người trước mắt nếu là một trong hai đại Hồng Côn của Trương Xuân Lôi, như vậy nói cách khác hắn và Đao Tử chính là hai thuộc hạ mạnh nhất của Trương Xuân Lôi.
Lâm Phôi cười nói: "Cũng không phải là ai cũng xứng làm Hồng Côn, để cho ta tới thử sức ngươi xem như nào!"
Chung quanh có ngườ sợ hãi thán phục, có người trào phúng Lâm Phôi không biết lượng sức mình, cũng có người cảm thấy Lâm Phôi là một người ngu ngốc, bọn hắn thật sự không biết Lâm Phôi dựa vào cái gì mà dám càn rỡ như vậy, người bình thường một khi bị Trương Hoành nhìn chằm chằm vào, đoán chừng chân đã mềm nhũn, hơi có chút đầu óc là lập tức sẽ cầu xin tha thứ, Lâm Phôi biết rõ đối phương sẽ không tha cho hắn, vậy mà còn dám mở miệng ngông cuồng?
Trương Hoành dáng người khôi ngô cao lớn, hơn nữa khí tức trên thân tuyệt đối là thường xuyên đánh nhau ẩu đả, người như vậy ở trong trường đại học muốn 1vs4 1vs5 tuyệt đối không thành vấn đề, mà lời nói của Lâm Phôi lại mang đậm vẻ trào phúng, khó trách các học sinh xung quanh đều cho rằng Lâm Phôi không biết sống chết.
Lặng lẽ đứng ở đằng xa nhìn một màn này, Tuyên Vũ Trai hỏi Trương Xuân Lôi: "Ngươi đã sắp xếp xong xuôi rồi sao?"
"Đúng vậy." Trương Xuân Lôi nói, "Ở trước mắt mọi người, để Trương Hoành hung hăng giáo huấn hắn một trận, không thể tổn thương quá nghiêm trọng, nhưng có thể làm cho hắn không thể không đi vào trong phòng y tế băng bó, mà Đao Tử thì ở ngay phụ cận phòng y tế, chỗ đó rất vắng vẻ, không ai chú ý tới, Lâm Phôi đi ngang qua, Đao Tử lao ra đâm hắn hai đao, đến lúc có người phát hiện, Đao Tử đã chạy rồi, Lâm Phôi thậm chí còn không thấy rõ bộ dáng người đâm tổn thương hắn."
Tuyên Vũ Trai có chút lo lắng nói: "Sẽ không xảy ra án mạng chứ, ta không muốn trêu chọc đến tòa án."
"Ngươi cho rằng ta dám để xảy ra án mạng sao? Đao Tử còn sở hữu thực lực mạnh hơn ta, nếu như không có phải có nguyên nhân đặc thù, thì hắn không có khả năng làm Hồng Côn của ta, có hắn, khoa thể dục còn phải kiêng kị ta vài phần, đao pháp của hắn xuất thần nhập hóa, hai đao có thể cam đoan sẽ làm cho Lâm Phôi ở trong bệnh viện hai ba tháng, lại không đến mức vứt bỏ tính mạng, có lẽ còn có thể làm hắn sợ vỡ gan, sau khi trở về trực tiếp chuyển trường học."
Tuyên Vũ Trai thoả mãn nói : "Ta trước kia đã nghe nói về bản lĩnh của Đao Tử, có hắn xuất mã đúng là có thể yên tâm, sự tình chấm dứt, ta sẽ chuyển thêm cho các ngươi một khoản tiền."
Trương Xuân Lôi cười rất hài lòng: "Ta cam đoan giúp ngươi làm thật tốt việc này."
Một nơi nơi hẻo khác, Lưu Mỹ Kỳ cũng đang híp mắt nhìn một màn này, nàng đứng phía sau ba nữ sinh trang điểm xinh đẹp, thoạt nhìn đều không phải đèn cạn dầu, Lưu Mỹ Kỳ nhàn nhạt hỏi: "Các ngươi cảm thấy Lâm Phôi có thể tránh thoát cửa ải ngày hôm nay không?"
Một nữ sinh cao gầy nói : "Ta không xác định, nhưng mà hai đại Hồng Côn của Trương Xuân Lôi đều rất mạnh, tuy rằng Trương Hoành không bằng Đao Tử, nhưng hắn dù sao cũng là một trong hai đại Hồng Côn, ta thấy Lâm Phôi sẽ nhanh chóng nằm đo đất."
"Ta cảm thấy cũng không nhất định, sinh viên mới tới này hình như không tầm thường." Trong mắt Lưu Mỹ Kỳ hiện lên hào quang lập lòe, "Nếu như hắn có thể vượt qua cửa ải này, ta sẽ câu dẫn hắn một lần, tuy làm vậy có chút mặt dày, nhưng ta đúng là không tin có nam nhân ta không thể câu dẫn được... ."
Ngụy Kỳ Miên lúc này đã chắn trước người Lâm Phôi, lạnh lùng nói: "Đêm qua Trương Xuân Lôi không phải đã đáp ứng buông tha Lâm Phôi rồi sao, hiện tại sao lại phái ngươi tới, ngươi gọi Trương Xuân Lôi đến đây cho ta!"
Trương Hoành cười nói: "Chuyện này không quan hệ gì với Lôi ca, đây là ân oán riêng của ta cùng tiểu tử này, hắn đụng trúng ta, ngay cả Lôi ca cũng không thể ngăn cản ta giáo huấn hắn!"
Ngụy Kỳ Miên cau mày, nếu như chuyện này phát sinh khi nàng không rõ ràng tính toán của Tuyên Vũ Trai, Ngụy Kỳ Miên nhất định sẽ cho rằng đây là ván cục do Trương Xuân Lôi thiết lập, không liên quan gì đến Tuyên Vũ Trai, bất quá bây giờ Ngụy Kỳ Miên đã biết, đây là thế cục do cả Tuyên Vũ Trai cùng Trương Xuân Lôi hợp tác thiết lập, đến lúc đó cho dù là Ngụy Kỳ Miên đi tìm Tuyên Vũ Trai, Tuyên Vũ Trai cũng có thể qua loa tắc trách, hơn nữa Ngụy Kỳ Miên còn thiếu nợ Tuyên Vũ Trai một cái nhân tình.
Hừ, đủ hèn hạ!
Phát sinh loại chuyện này rồi, cho dù là đi tìm Tuyên Vũ Trai cũng vô ích, huống chi Ngụy Kỳ Miên còn biết Tuyên Vũ Trai đang đánh chủ ý lên mình, nàng càng không có khả năng đi tìm Tuyên Vũ Trai, vì vậy nàng lấy điện thoại di động ra, nói : "Phôi ca, ngươi đừng sợ, ta gọi điện thoại cho lãnh đạo trường học, ta không tin trên đời này không người nào quản được bọn hắn!"
Ngụy gia là nhà đầu tư chính thức của trường học, Ngụy Tứ Hải dù rằng không để những học sinh này biết rõ thân phận chính thức của Ngụy Kỳ Miên, khẳng định cũng không thể gạt được những lãnh đạo trường học kia, vì vậy bọn họ tuyệt đối sẽ rất chiếu cố với yêu cầu của Ngụy Kỳ Miên, vì vậy Ngụy Kỳ Miên gọi cuộc điện thoại này, cho dù là lãnh đạo trường học không muốn quản cũng nhất định sẽ phải quản, dù Ngụy Kỳ Miên dồn ép trường học phải khai trừ Trương Hoành, trường học cũng phải làm, bất quá Lâm Phôi không muốn làm như vậy.
Trốn ở sau lưng con gái thì còn tính là đàn ông sao? Huống chi lúc này là mình tiếp nhận nhiệm vụ đến bảo hộ Ngụy Kỳ Miên, kết quả ngược lại để Ngụy Kỳ Miên bảo hộ, ngươi nói xem có mất mặt không?
Lâm Phôi đè xuống tay Ngụy Kỳ Miên, lắc đầu nói: "Ta có thể xử lý được."