Lái xe tiếp nhận tiền, cười ha hả nó: "Hẹn hò với bạn học cùng lớp? Sợ đi cùng nhau vào trường sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt?"
Lâm Phôi nghiêm mặt, nói: "Đừng nói hươu nói vượn."
"Hắc hắc, nói giỡn, nói giỡn... ."
"Cái gì mà hẹn hò, rõ ràng đây là hôn thê của ta, hai ta nam nữ hoan ái, là chuyện bình thường ở huyện."
Lái xe lộ vẻ mặt hâm mộ nói: "Có một hôn thê xinh đẹp như vậy, ngươi khẳng định là con nhà giàu, ăn mặc bần hàn thế này chắc là để trải nghiệm sinh hoạt a."
Lâm Phôi cảm khái nói: "Đáng tiếc là bất kể ta mặc cái gì cũng không che giấu được khí chất cao quý của mình, có thể là bởi vì bộ dáng quá đẹp trai xuất sắc, làm cho hào quang tản ra bốn phía, tới chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm, từ tiểu cô nương với mỹ phụ có chồng đều sẽ ưa thích ta."
Lái xe nhìn Lâm Phôi nói một tràng dài, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, thời bây giờ chỉ cần đẹp trai là dễ dàng tán gái như vậy sao? Ta có nên tích lũy một chút tiền, sau đó đến Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ không?
Hai phút nhanh chóng trôi qua, Lâm Phôi xuống xe taxi, trực tiếp đi vào trường học, trong trường học khắp nơi đều có đánh nhau cùng nam nữ ôm ấp, hôm nay đã khác ngày hôm qua, Lâm Phôi không còn kinh ngạc, nên tự động bỏ qua, những tình cảnh hương diễm ướt át thì nhìn nhiều thêm hai cái, còn những vụ đánh nhau ẩu đả thì không thèm nhìn.
Đi đến cửa lớp học, giáo viên vật lý đứng trên bục giảng để giảng bài, Lâm Phôi gõ cửa phòng, giáo viên nhìn Lâm Phôi một cái, không hỏi Lâm Phôi vì sao đến trễ, trực tiếp để Lâm Phôi tiến vào, theo cái nhìn của hắn, chịu gõ cửa đã là sinh viên tốt hiếm có, về phần những chuyện khác đều không cần để trong lòng, đây là do hoàn cảnh trường học tạo thành, yêu cầu quá thấp với sinh viên.
Lâm Phôi trở lại chỗ ngồi, Ngụy Kỳ Miên nhìn không chớp mắt, chăm chú nghe giáo viên giảng bài, Lâm Phôi âm thầm cười, nghĩ thầm, ngươi rõ ràng là có tật giật mình, người khác không thấy được chúng ta ở chung với nhau, nếu như không sợ người khác suy nghĩ nhiều, ngươi hà tất phải lựa chọn bỏ qua không phản ứng lại ta?
Lâm Phôi lấy sách vở, tùy tiện nhìn lướt qua phòng học, phát hiện có không ít ánh mắt đều nhìn tới bản thân, trong đó có hiếu kỳ, có ghen ghét, có sùng bái, có nhìn mà hả hê, hầu như tất cả mọi người đều biết rõ Lâm Phôi đắc tội Đại Lôi cùng Nhị Lôi, kết quả bình yên thoát khỏi trong tay Đại Lôi, bất quá vẫn không ai xem trọng Lâm Phôi, dù sao Đại Lôi chính là lão đại một phương, Tuyên Vũ Trai cứu được ngươi một lần, còn có thể bảo hộ ngươi cả đời sao?
Vì vậy hiện tại ngoại trừ Ngụy Kỳ Miên ra, những người khác hầu như đều giữ khoảng cách với Lâm Phôi, khi Lâm Phôi quét mắt tới, tất cả mọi người đều yên lặng quay đầu đi, cố ý không tiếp xúc ánh mắt với Lâm Phôi.
Những người này muốn trốn tránh Lâm Phôi, Lâm Phôi cũng lười để ý tới, Lâm Phôi chậm rãi hướng người về Ngụy Kỳ Miên, nhỏ giọng nói: "Chân thực sự không còn đau sao?”
Ngụy Kỳ Miên khẽ ừ một tiếng, vẫn như cũ nhìn lên bảng.
Lâm Phôi cười nói: " Đâu ai nhìn thấy ngươi cùng ta ở chung, ngươi sợ cái gì?"
Ngụy Kỳ Miên có tật giật mình nhìn lướt qua chung quanh, sau đó lườm Lâm Phôi một cái .
Lâm Phôi cười ha ha, nữ nhân a, đúng là da mặt mỏng, không làm gì mà cũng xấu hổ được!
Hai tiết rất nhanh đã trôi qua, kế tiếp là nghỉ giữa giờ, không ít sinh viên côn đồ lưu lại trong lớp lười đi ra ngoài, Lâm Phôi cùng Ngụy Kỳ Miên kề vai sát cánh đi cùng một chỗ bước ra ngoài, lại bắt đầu cười cười nói nói.
Bên ngoài, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt mỗi người, gió nhẹ lướt qua làm mép váy thiếu nữ bồng bềnh, ánh mắt Lâm Phôi không tự chủ nhìn xuống phía dưới, cảm nhận được sức sống thanh xuân đã lâu không gặp.
Bất quá rất nhanh một màn đẹp đẽ làm cho người ta động tâm này đã bị người khác phá hư, một người nam sinh mặc áo sơ mi đen cao lớn đi tới chỗ Lâm Phôi, nam sinh này thân cao ít nhất là một mét tám, thể trọng gần một trăm cân, toàn thân đều là cơ bắp cuồn cuộn, trong tay còn mang theo một cây gậy, khi thấy nam sinh này, đám người đứng quanh Lâm Phôi tản ra tứ phía, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ kính sợ.
Mà Lâm Phôi cũng có thể cảm nhận được, nam sinh này không phải loại người như Trương Xuân Vũ có thể so sánh, tuyệt đối có thể ra tay độc ác, Lâm Phôi trước kia chưa bao giờ thấy hắn, bất quá không khó phán đoán được, người này nhất định là Trương Xuân Lôi phái tới đây, không thể tưởng tượng được bọn hắn nhanh như vậy đã bắt đầu ra tay với mình.
Nam sinh cao lớn đi đến trước mặt Lâm Phôi, hoạt động thân thể một phen sau đó nhếch miệng cười cười: "Ngươi cản đường ta."
Lâm Phôi nhún vai, nghe lời nhường ra con đường.
Nam sinh cao lớn rất kinh ngạc, ngay sau đó hắn cất bước đi nhanh qua bên cạnh Lâm Phôi, chung quanh, các học sinh đều cảm nhận được một cỗ áp lực trầm trọng khủng bố, hắn đi qua Lâm Phôi đồng thời bả vai cố ý dùng sức đụng Lâm Phôi một cái, sau đó ngừng lại, quay đầu nhìn Lâm Phôi, nhếch miệng cười nói: "Ngươi đụng ta bị thương rồi!"
Lâm Phôi cũng cười, khinh thường nói: "Muốn đánh thì đánh đi, lề mề như vậy làm gì, bằng không để ta động thủ trước nhé? ?"
Lâm Phôi thốt ra lời này, những người biết rõ thân phận nam sinh đều sợ ngây người!