Chương 26: Mọi người kinh sợ(2)

Lâm Phôi cảm thấy vừa thất lạc lại vừa nhẹ nhõm, thất lạc là vì mình đã coi Ngụy Kỳ Miên là bạn tốt, nhưng nàng vẫn có chuyện gạt bản thân, nhẹ nhõm cũng là vì Ngụy Kỳ Miên không nói thật ra, nếu như Ngụy Kỳ Miên cũng nói thật, bản thân có nên gạt nàng không? Ở trong nội tâm có thể không chút áy náy sao?

Vì vậy giống như bây giờ thật ra cũng rất tốt!

Lâm Phôi cười nói: "Đi thôi, nên trở về đi học."

Kế tiếp, Lâm Phôi cùng Ngụy Kỳ Miên rất ăn ý không ai nhắc tới những vấn đề kia nữa, Trương Xuân Vũ tựa hồ cũng không nói chuyện mình bị đánh cho ca ca Trương Xuân Lôi biết, một ngày cứ như vậy gió êm sóng lặng đi qua.

Cơm tối xong xuôi, Lâm Phôi trước tiên đưa Ngụy Kỳ Miên về tới ký túc xá, sau đó đi tới ký túc xá của mình, tối hôm qua Lâm Phôi kỳ thật đã tới một lần, chỉ là lúc ấy Lâm Phôi không đi vào, người trong ký túc xá cũng không đi ra, đối với mấy người bạn cùng phòng chưa từng gặp mặt, cảm nhận duy nhất của Lâm Phôi chính là một đám nhát gan, biết rõ bạn cùng phòng ở bên ngoài gặp nguy hiểm, thế mà bước ra ngoài nói một câu cũng không dám.

Lâm Phôi đẩy cửa ra đi vào, đám bạn cùng phòng vốn vẫn còn nhiệt liệt nói chuyện, nhìn thấy Lâm Phôi xuất hiện, cả gian phòng lập tức trở nên an tĩnh.

"Các ngươi trò chuyện của mình đi, đừng chọc tới ta là được." Lâm Phôi cười ha hả nói, sau đó nhìn thoáng qua khắp nơi, hỏi, "Cái nào là giường của ta?"

Một người mang kính mắt chỉ vào cái giường gần cửa sổ, Lâm Phôi đi đến giường chiếu, nằm lên.

Gối đầu cùng đệm chăn trên giường đều rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, Lâm Phôi gối đầu, bung chăn ra, tùy tiện nhìn lướt qua, biết đại khái đây là kí túc xá cho sáu người ở, trừ mình ra năm người khác đều đang ở trong ký túc xá, mấy người này đều đang có chút khẩn trương cùng kính sợ nhìn mình.

Lâm Phôi nằm ở trên giường, cười nói: "Không cần khẩn trương, đều là sinh viên cùng lớp, còn là bạn cùng phòng, ta không đáng sợ như vậy. Ngươi tên là Phạm Hàm Ninh, biệt hiệu bốn mắt, làm cho người ta cảm thấy rất trung thực, trên thực tế lại rất lanh lợi. Ngươi tên Ngô Quân, là côn đồ trong lớp, bất quá ưa thích độc lai độc vãng, không đi theo Trương Xuân Vũ lăn lộn bang phái. Ngươi là Vương Hoành Vĩ, là một trong số ít những sinh viên tập trung học tập trong lớp, mặc kệ thành tích thế nào, thực sự rất khó có được. Ngươi tên Trang Tất Phạm, cha mẹ ngươi sao lại đặt cho ngươi cái tên như vậy, bất quá ngươi đúng là rất giỏi trang bức, cũng là một trong số ít người gia cảnh giàu có trong lớp."

(trang bức:thể hiện, ra vẻ)

Trong ký túc xá, ngoại trừ Lâm Phôi còn có năm người, Lâm Phôi liên tục nói bốn cái, duy chỉ có người cuối cùng là không nhắc tới.

Người cuối cùng vừa cao lớn vừa ngăm đen, bộ dáng cường tráng, bất quá lúc này lại đổ mồ hôi như tắm.

Cuối cùng ánh mắt Lâm Phôi rơi vào trên người hắn, giống như cười mà không phải cười nói: "Về phần ngươi, ngươi tên là Ngô Mạnh Kiệt, là tùy tùng mạnh nhất của Trương Xuân Vũ, trong lớp ngoại trừ Trương Xuân Vũ ra, hẳn là ngươi máu chiến nhất, khi ta ở trong toilet đánh Trương Xuân Vũ ngươi cũng có mặt."

Ngô Mạnh Kiệt vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: "Phôi ca, tối hôm qua ta mới biết được ngươi là bạn cùng phòng của ta, vì vậy... Sự tình đêm qua ta không tham dự."

Ngô Mạnh Kiệt nói lời này đã tương đương với cầu xin tha thứ rồi, ngươi nghĩ xem, tuy rằng ngươi cùng đại ca ta có quan hệ không tốt, nhưng mà ta không giúp đỡ hắn đối phó ngươi a, ngươi có phải là nên nể tình tha ta một mạng?

Lâm Phôi cười cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không bởi vì Nhị Lôi mà trút lửa giận lên người ngươi, chỉ cần ngươi về sau đừng giúp đỡ hắn đối phó ta là được, ta sẽ coi ngươi trở thành bạn cùng phòng của mình"

Ngô Mạnh Kiệt vừa lau mồ hôi vừa nói: "Yên tâm, Phôi ca, ta vô luận như thế nào cũng sẽ không đối nghịch với ngươi. Mặt khác, sự tình đêm qua, thật ra ngươi cũng đừng trách chúng ta, nếu như biết rõ số điện thoại của ngươi, chúng ta nhất định sẽ mật báo, bất quá ngày hôm qua chúng ta phát hiện bọn hắn thiết lập cạm bẫy, lại không có cách nào truyền tin cho ngươi a... Về phần không đi ra ngoài hỗ trợ, chúng ta thật sự là không dám đối phó Đại Lôi."

Hiển nhiên mấy người này cũng đều lo lắng Lâm Phôi sẽ bởi vì sự tình tối hôm qua mà tức giận, 'Bốn mắt' Phạm Hàm Ninh cũng nói: "Đúng vậy a, Phôi ca, đêm qua thật sự là không thể trách chúng ta được, Đại Lôi trong trường học có uy vọng quá thịnh, chúng ta dù rằng đều ra mặt cũng sẽ không phải đối thủ của hắn, huống chi... ."

Lâm Phôi cười nói: "Huống chi ta đến cả tới ở ký túc xá một ngày cũng không có, bèo nước gặp nhau, các ngươi càng không có khả năng giúp ta."

Phạm Hàm Ninh khe khẽ thở dài: "Nói thẳng ra mà không sợ mất mặt, kỳ thật cho dù chúng ta là bạn cùng phòng, chúng ta cũng không dám giúp ngươi ra ngoài đấu với Đại Lôi, chúng ta đánh không lại Đại Lôi... Cho dù đổi lại những người khác trong ký túc xá bị Đại Lôi đánh đấm, chúng ta cũng chỉ có thể nhẫn nại, một người bị đánh dù thế nào cũng tốt hơn cả đám bị đánh."

Lâm Phôi ở trong nội tâm trầm xuống, đây mới là thứ Lâm Phôi ghét nhất, đối mặt với năm hai, những tân sinh năm nhất này đều đã bị dọa sợ!

Lâm Phôi đang nhíu mày, cửa ký túc xá bỗng nhiên cạch cạch cạch mấy tiếng, là bị người ở bên ngoài nện vào, ngoài cửa tựa hồ có rất nhiều người, vừa phá cửa vừa có người mắng: "Fuck Your Mom, mở cửa ra, mau cút ra đây cho lão tử! !"