Chương 14: Tuyên Vũ Trai đến xin tha(2)

Chương 15. Tuyên Vũ Trai đến xin tha(2)

Lâm Phôi hiểu được, khó trách đột nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, Tuyên thiếu thoạt nhìn hào hoa phong nhã, bộ dáng rất tuấn tú, hơn nữa còn là đến giúp mình, nhưng Lâm Phôi từ sâu thẳm nội tâm không có hảo cảm với hắn, Lâm Phôi đã trải quá nhiều, Tuyên Vũ Trai nhìn qua thì đẹp trai, nhưng chắc chắn không phải vật gì tốt.

(Trình Giảo Kim:đại tướng đời Đường, được dùng để chỉ kẻ chuyên xen vào việc của người khác)

Tuyên Vũ Trai nhìn về phía Trương Xuân Lôi, gọn gàng dứt khoát nói: "Ta muốn bảo vệ người này."

Tuyên Vũ Trai thốt ra lời này, tất cả mọi người đều xôn xao, thậm chí đến cả Lâm Phôi cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Trương Xuân Lôi cau mày nói: "Tuyên thiếu, hắn đánh đệ đệ của ta, coi như là có đại thù, ngươi nhất định phải quản chuyện này?"

Tuyên Vũ Trai cười nói: "Người này hôm nay ta nhất định phải bảo vệ."

Trương Xuân Lôi nhìn Tuyên Vũ Trai, ánh mắt Trương Xuân Lôi sắc bén, Tuyên Vũ Trai lại là ánh mắt ấm áp, không có chút hùng hổ dọa người.

Trương Xuân Lôi nắm cánh tay Tuyên Vũ Trai đi về phía xa xa: "Ta cùng với ngươi tâm sự một chút."

Xác định đi đến khoảng cách đám người Lâm Phôi không nghe được, Trương Xuân Lôi mới trầm giọng nói: "Tuyên thiếu, vì một sinh viên mới tới mà cùng ta đối nghịch, như vậy có đáng không? Hắn đánh đệ đệ của ta, ta hôm nay nếu không dạy hắn một bài học, sau này sao còn ngẩng đầu trong trường học được?"

Tuyên Vũ Trai cười nói: "Đại Lôi, ta cũng không muốn quản chuyện nhỏ này, bất quá ngươi nên biết, ta vẫn luôn muốn theo đuổi Ngụy Kỳ Miên... ."

Trương Xuân Lôi kinh ngạc nói: "Ngụy Kỳ Miên muốn xin tha cho hắn?"

"Bằng không thì tại sao ta lại tới đây?" Tuyên Vũ Trai có chút bất đắc dĩ cười cười, "Hôm nay ngươi nể mặt ta một lần, thời gian còn rất dài, về sau ngươi muốn đối phó hắn còn không phải dễ như trở bàn tay?"

Nghe xong lời nói của Tuyên Vũ Trai, Trương Xuân Lôi trầm ngâm.

Tuyên Vũ Trai giảm thấp thanh âm nói: "Ngươi biết ta có ý tứ với Ngụy Kỳ Miên, đây là cơ hội hiếm có để nàng thiếu nợ ta một cái nhân tình, mà lần này cũng tương đương với ta thiếu nợ ngươi, bây giờ ngươi thả hắn, về sau đối phó hắn thế nào cũng không có quan hệ gì với ta."

Nhân tình của Tuyên Vũ Trai rất đáng tiền, nếu tạm thời buông tha Lâm Phôi lại có thể kiếm được nhân tình của Tuyên Vũ Trai, lần mua bán này có thể nói là lời to, huống chi về sau còn đầy cơ hội đối phó Lâm Phôi.

Trương Xuân Lôi ở trong nội tâm đã làm ra quyết định, trên mặt lại cố ý giả bộ như đấu tranh nội tâm rất quyết liệt, thở dài nói: "Tuyên thiếu, ta sẽ nể mặt ngươi lần này, về sau ngươi không thể xen vào."

Tuyên Vũ Trai cao hứng nói: "Nào còn có lần sau, lần này ngươi tạm thời tha hắn, chờ hai ngày nữa lại đi tìm hắn gây phiền toái, ta tuyệt đối không nhúng tay vào, huống chi, ngươi cảm thấy chỉ trả thù như vậy đã là đủ?"

Trương Xuân Lôi sửng sốt, hỏi: "Ý của Tuyên thiếu là... ."

Tuyên Vũ Trai nở nụ cười vui vẻ, lời nói lại làm Trương Xuân Lôi cảm thấy thân thể băng lãnh: "Nếu như báo thù, vì sao không chơi lớn một chút ? Trực tiếp đâm cho hắn vào bệnh viện, làm hắn một hai tháng không bò xuống giường được."

Trương Xuân Lôi kinh ngạc nhìn Tuyên Vũ Trai một cái, đâm bị thương một người đối với hắn cũng không tính là việc nhỏ, nhưng Tuyên Vũ Trai lại mỉm cười như thường nói ra, trong lòng của hắn liền đề phòng Tuyên Vũ Trai hơn vài phần.

Tuyên Vũ Trai mỉm cười nói: "Tiền thuốc men cứ để ta trả, lại cho ngươi thêm năm nghìn khối tiền, ngươi thấy thế nào?"

"Tốt, ta đồng ý." Trương Xuân Lôi vốn là muốn giúp đệ đệ mình báo thù, năm nghìn khối tiền này giống như niềm vui ngoài ý muốn, "Bất quá ta muốn biết rõ, ngươi cùng hắn có thù oán gì?"

"Chưa từng có thù oán." Trong mắt Tuyên Vũ Trai lóe lên hào quang xảo trá, "Ngụy Kỳ Miên vì hắn mà mở miệng cầu ta, hắn chính là uy hiếp với ta... ."

"Ta hiểu rồi, người tốt để ngươi làm, ác nhân để ta làm, Tuyên thiếu, ngươi thật đúng là nguy hiểm."

Tuyên Vũ Trai cười cười, quay người đi về bên cạnh Lâm Phôi, vỗ vỗ bả vai Lâm Phôi, lộ vẻ mặt ân cần nói : "Lâm Phôi, hôm nay ta đã cứu ngươi một mạng, mau mang bằng hữu của ngươi đến bệnh viện đi. Yên tâm, ngươi không cần cảm thấy thiếu nợ nhân tình với ta, ta rất thích kết giao bằng hữu."

Lâm Phôi cúi người vác Phác Thành Cát lên, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn Tuyên Vũ Trai, khẽ cười nói: "Cảm ơn."

Tuyên Vũ Trai cảm thấy ngữ khí của Lâm Phôi có chút quái dị, nhưng mà không nghĩ nhiều, Lâm Phôi đã bắt đầu cõng Phác Thành Cát chạy ra ngoài.

Tuyên Vũ Trai mỉm cười nói: "Hôm nay tạm thời như vậy đã, ta sẽ không quấy rầy nữa, Đại Lôi, lần này coi như ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, lần sau nhất định sẽ trả lại."

Sau khi nói xong, Tuyên Vũ Trai cười tủm tỉm rời khỏi kí túc xá khoa máy tính.

Thấy đệ đệ mình vẫn còn lộ vẻ mặt tức giận bất bình, Trương Xuân Lôi vỗ vỗ bả vai Trương Xuân Vũ, dùng ánh mắt dữ tợn nói: “Không cần chờ lâu đâu, ta sẽ giúp ngươi báo thù này, để Tuyên thiếu nợ chúng ta một cái nhân tình, về sau sẽ có tác dụng rất lớn.. ."

Nghe ca ca nói rất nhanh có thể báo thù, Trương Xuân Vũ hai mắt sáng lên, hưng phấn nói: "Lúc báo thù nhất định phải nói cho ta biết, ta muốn đích thân giáo huấn hắn."

Hai huynh đệ Trương gia dường như đã thấy được thảm trạng của Lâm Phôi, bèn nhìn nhau cười ha hả.