Chương 13: Tuyên Vũ Trai đến xin tha

Chương 14. Tuyên Vũ Trai đến xin tha

Phác Thành Cát lúc này nằm ở cửa kí túc xá, bộ dáng rất thảm, trên quần áo đều là dấu chân, trên trán máu chảy ròng ròng, mặt mũi toàn máu tươi.

Quanh Trương Xuân Lôi là hơn mười huynh đệ đang đứng, tay kẻ nào cũng cầm vũ khí, hắn dẫm lên mặt Phác Thành Cát, còn dùng lực di đi di lại, lộ vẻ mặt lãnh khốc nói: "Mập mạp đáng chết, để ta xem đại ca ngươi có tới cứu ngươi không."

Ánh mắt Phác Thành Cát sưng phồng không mở ra được, thanh âm cũng trở nên run rẩy: "Nhị Lôi... Hắn... Hắn không phải đại ca của ta."

Trương Xuân Vũ đạp người Phác Thành Cát một cước, mắng: "Fuck Your Mom, không phải ngươi mật báo cho Lâm Phôi sao?"

Phác Thành Cát không nói gì, lúc ấy nhiều người như vậy nhìn thấy, hắn biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng.

Trương Xuân Lôi lại hung hăng dí mặt Phác Thành Cát xuống đất, cười gằn nói: "Lâm Phôi không đến, thì ta sẽ đạp vỡ đầu ngươi, đánh cho ngươi thành đầu heo."

Trương Xuân Vũ cười ha ha nói: "Ca, hắn vốn chính là heo, ngươi có đánh hay không cũng như vậy cả."

Những người khác đều cười phá lên, nhao nhao cười nhạo: "Đúng vậy a, ta thấy hắn chính là heo."

"Về sau đừng kêu là Cát Mập nữa, trực tiếp gọi heo mập đi!"

Trương Xuân Vũ cười to : "Hắc hắc, heo mập nghe êm tai hơn. Không được, ta muốn đi tiểu. Ca, ngươi dẫm chặt mặt hắn, ta muốn đái lên mặt hắn."

Trương Xuân Vũ gật đầu, rồi lại mở miệng mắng: "Con mẹ nó, ngươi đừng có tiểu lên chân ta đấy."

"Sẽ không, Lâm Phôi tiểu tử kia bảo sẽ bắt ta đớp cứt, chờ hắn tới rồi, ta sẽ hoàn trả lại gấp bội!" Nghĩ đến việc mất hết mặt mũi trong phòng vệ sinh, Trương Xuân Vũ liền tức giận phát điên lên.

Trương Xuân Vũ bắt đầu móc cu ra, Phác Thành Cát giãy giụa hai cái liền bất động, hắn khuất nhục đến mức toàn thân phát run, lệ rơi đầy mặt.

Khi Lâm Phôi xuất hiện ở nơi đây, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh này, toàn bộ cửa kí túc xá lầu một đều đóng chặt lại, không ai tới hỏi, đến cả người xem náo nhiệt cũng không có, nhân viên quản lý cũng không thấy bóng dáng.

Trương Xuân Vũ dẫm mặt Phác Thành Cát, những người khác trào phúng Phác Thành Cát, Phác Thành Cát tuyệt vọng thút thít nỉ non, hết thảy cộng lại làm lửa giận trong lòng Lâm Phôi triệt để bị thiêu đốt, hắn thở hổn hển, từng bước một đi về phía Trương Xuân Vũ, ánh mắt lạnh lùng không có chút tình cảm làm cho người ta sợ hãi: "Nhét thứ bẩn thỉu kia về, ngươi thật sự muốn ăn phân sao?"

Ánh mắt Lâm Phôi làm cho Trương Xuân Vũ sợ hãi, mặt mũi tái nhợt, mông ngã bịch trên mặt đất, chuyện trong buồng vệ sinh lúc trước đã làm cho hắn sinh ra bóng ma tâm lý.

Phác Thành Cát biết rõ đối phương nhiều người như vậy, dù là Lâm Phôi tới cũng chỉ có nước cùng nhau ăn đập, hắn lập tức la lên: "Phôi ca, tại sao ngươi lại quay về đây, bọn hắn sẽ không làm gì ta đâu."

Trương Xuân Lôi trợn mắt nhìn đệ đệ không có tiền đồ của mình một cái, lấy đao trong tay vỗ lên mặt Phác Thành Cát, cười gằn nói, "Heo mập, thèm ăn đánh đúng không? Chốc nữa ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị được tắm bằng vòi sen nước đái."

Trương Xuân Lôi cùng hơn mười tiểu đệ đều cười lên ha hả.

Lâm Phôi đi đến trước mặt đám người Trương Xuân Lôi, nhìn thoáng qua Phác Thành Cát, nhàn nhạt nói: "Thả Cát Mập ra, các ngươi không phải là muốn đối phó ta sao, hà tất phải liên lụy người ngoài."

Trương Xuân Lôi dịch chuyển chân khỏi mặt Phác Thành Cát, vừa quan sát Lâm Phôi vừa nói: "Ngươi chính là sinh viên mới tới? Tiểu đệ, ngươi chính là bị tên này làm nhục? Ta thấy hắn cũng không có ba đầu sáu tay a!"

Trương Xuân Vũ đứng lên từ mặt đất, nhỏ giọng nói: "Ca, chớ xem thường hắn, tiểu tử này rất tà môn, rất giỏi đấm nhau."

Một tên tóc vàng bên cạnh phất phất mã tấu trong tay, cười nói: "Tiểu tử này cho dù giỏi đấm nhau hơn nữa, thì song quyền có thể địch bốn tay sao? Đại Lôi ca, ta thấy đệ đệ của ngươi đã bị tiểu tử này dọa cho sợ vỡ mật."

Trương Xuân Lôi trợn mắt nhìn tên tóc vàng một cái, quát lớn: "Ngậm miệng lại!"

Tóc vàng cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng ngậm miệng.

Lâm Phôi cười nói: "Đại Lôi a, những huynh đệ này của ngươi vậy mà dám châm chọc khiêu khích đệ đệ ngươi, xem ra ngươi thường ngày quản giáo không nghiêm!"

Tóc vàng nóng nảy, mắng to: "Tiểu tử thối, ngươi nói cái gì?"

Những tiểu đệ khác của Đại Lôi cũng nhao nhao lao tới chỗ Lâm Phôi, Trương Xuân Lôi nhìn thấy Lâm Phôi bị nhiều người như vậy vây quanh mà mặt vẫn không đổi sắc, bắt đầu tạo áp lực với Lâm Phôi, hai mắt hùng hổ dọa người: "Bị nhiều người vây quanh như vậy mà ngươi không cảm thấy sợ hãi?"

Lâm Phôi cười nói: "Sợ, quả thực là sợ muốn chết."

Hai mắt Đại Lôi lạnh lẽo: "Tiểu tử, ngươi đang giễu cợt ta, ngươi cho rằng đao trong tay ta không dám chém người?"

Lâm Phôi nói: "Ngươi có thể thử xem."

Những người này dám tra tấn Phác Thành Cát thành như vậy, Lâm Phôi đã làm tốt chuẩn bị động thủ.

"Đi chết đi!" Trương Xuân Lôi vung đao chuẩn bị chém người, những người khác cũng ùa lên, Phác Thành Cát muốn bổ nhào tới, nhưng vừa đứng lên đã co quắp ngồi bịch dưới mặt đất, phần mặt hắn đã ngập trong máu tươi!

Ngay tại thời điểm đao sắp chém tới, một thanh âm lười biếng truyền đến: "Đại Lôi, ở nơi công cộng sao lại chém người, trong mắt ngươi không còn pháp luật sao?"

Trương Xuân Lôi sửng sốt, đao ngừng lại, Lâm Phôi mặt không đổi sắc, Phác Thành Cát lại thở ra một hơi thật dài, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trương Xuân Lôi trước khi động thủ đã bắt đầu dọn bãi, toàn bộ phòng trong lầu một ký túc xá đều đóng chặt cửa, sinh viên năm 3 năm 4 trên lầu sẽ không xuống, thậm chí đến cả nhân viên ký túc xá cũng sẽ không tham dự, ai còn muốn xen vào việc của người khác?

Một nam sinh anh tuấn chừng hai mươi tuổi từ bên ngoài kí túc xá đi đến, hắn có làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, tựa như bạch mã vương tử đi ra từ truyện cổ tích, trong ánh mắt còn có một loại ôn nhu, dễ dàng làm cho các cô gái say mê, chỉ Lâm Phôi liếc mắt là thấy được trong nội tâm người này toàn là cao ngạo cùng khinh thường hết thảy.

Nhìn thấy người này, Trương Xuân Lôi cau mày: "Tuyên thiếu, đây là chuyện nội bộ khoa máy tính chúng ta, ngươi hình như quản hơi rộng a?"

Tuyên thiếu đi đến trước mặt mọi người, nhìn về phía Lâm Phôi cười cười, ngữ khí ôn hòa nói: "Ta là Tuyên Vũ Trai, Miên Miên bảo ta tới cứu ngươi."