Chương 13. Phác Thành Cát bị chém(2)
Ngụy Kỳ Miên bỗng nhiên đỏ mặt lên, không nói nữa, nhẹ nhàng trợn mắt lườm Lâm Phôi một cái, Lâm Phôi thầm hô hỏng bét, khi ôm Ngụy Kỳ Miên mình lặng lẽ nhéo mông nàng, tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, không nghĩ tới đã bị nhìn thấu, quá lúng túng rồi.
Lâm Phôi ho khan một tiếng nói: "Cái kia... Ta giúp ngươi nhìn xem vết thương ở chân nhé."
Lâm Phôi ngồi xổm xuống, cởi giày Ngụy Kỳ Miên ra, sau đó là cởi tất.
Ngụy Kỳ Miên có chút ngượng ngùng nói: "Lâm Phôi, để ta nghỉ ngơi một chút là được."
Lâm Phôi cởi xuống cái tất màu trắng của Ngụy Kỳ Miên, nắm lấy bàn chân trắng nõn của nàng, thầm nghĩ, vóc người đẹp cũng thôi đi, bàn chân mà cũng đẹp đến mức này, ông trời quả thực là thiên vị quá đáng, người đẹp, thiện tâm, vóc người sexy, hơn nữa còn thông minh, quả thực không thể bắt bẻ điểm nào.
Lâm Phôi nhẹ nhàng sờ lên mắt cá chân Ngụy Kỳ Miên, nói: "Sưng lớn như vậy, nếu như hiện tại không xử lý, tối thiểu ba ngày không xuống giường được."
Sắc mặt Ngụy Kỳ Miên thay đổi, hỏi: "Vậy là ba ngày ta cũng không đi đường được?"
"Còn muốn đi đường?" Lâm Phôi cười lạnh nói, "Đương nhiên, nếu như ngươi muốn nằm trên giường ba ngày, cũng không có vấn đề gì, cùng lắm thì ta ở chỗ này hầu hạ ngươi mấy ngày, chỉ sợ trong trường học có người nói lời ong tiếng ve, đến lúc đó lại đồn đoán Lâm Phôi cùng Ngụy Kỳ Miên đồng thời mất tích, không biết đi đâu... ."
Ngụy Kỳ Miên buồn bực nói: "Vậy thì làm phiền ngươi."
Lâm Phôi cười cười: "Cái này chính là ngươi cầu ta a."
Lâm Phôi lấy ra từ trong ngực một chai thuốc trong suốt, bên trong là chất lỏng xanh biếc, nhẹ nhàng đổ hai giọt vào mắt cá chân Ngụy Kỳ Miên, sau đó Lâm Phôi bắt đầu xoa nắn.
Ngụy Kỳ Miên rất nhanh đã cảm nhận được một dòng nước ấm từ mắt cá chân lan tràn xung quanh, cái loại cảm giác này ngày càng thoải mái, làm nàng buông lỏng tâm thần, trong miệng vậy mà phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, cái âm thanh rên rỉ này thật sự là quá mê người, đang mát xa mà Lâm Phôi cũng phải sửng sốt một hồi, Ngụy Kỳ Miên càng là đỏ bừng mặt mũi, đá Lâm Phôi một cước, gắt giọng: "Nhanh lên, tiếp tục đi."
"Có thể, nhưng mà ngươi đừng câu dẫn ta nữa, ta không phải là loại người tùy tiện." Lâm Phôi nói xong lại bắt đầu tiếp tục xoa bóp, sợ Ngụy Kỳ Miên nhìn thấy hình ảnh khiếm nhã nào đó nên hai cái đùi kẹp chặt lại, xem ra có vị trí đã dâng lên phản ứng.
Mặt Ngụy Kỳ Miên càng đỏ hơn, gắt giọng: "Quỷ mới thèm câu dẫn ngươi."
"Ngươi là nữ quỷ?"
"Đi chết đi!" Ngụy Kỳ Miên hung hăng lườm Lâm Phôi một cái, bất quá hắn đang chăm chú xoa bóp nên không nhìn thấy được, mắt cá chân ngày càng thoải mái, vì để tránh lúng túng tiếp diễn, Ngụy Kỳ Miên nói lảng sang chuyện khác, "Bất quá thật sự rất kỳ quái, ta không nghĩ tới ngày đầu tiên gặp ngươi mà đã trở thành bằng hữu."
"Cái này chứng minh hai người chúng ta hợp ý nhau, hoặc là ngươi ưa thích anh đẹp trai."
Ngụy Kỳ Miên buột miệng cười nói: "Chưa thấy ai tự luyến giống như ngươi, bất quá không thể không nói, ngươi thực sự rất tuấn tú, hơn nữa trên thân còn có khí chất mà sinh viên khác không thể sở hữu được, có đôi khi ta thậm chí cảm thấy ngươi không phải một sinh viên bình thường."
(tự luyến:yêu bản thân)
Trái tim Lâm Phôi nhảy lên một cái, Ngụy Kỳ Miên thật sự là quá nhạy cảm, Lâm Phôi không dám để Ngụy Kỳ Miên nói tiếp, cười cười chuyển chủ đề: " Vạn Tử Hào kia nói ngươi rất ít khi tiếp xúc với người khác phái?"
"Ừm, ta có rất ít bạn bè khác phái." Ngụy Kỳ Miên thở dài nói, "Không có cách nào, đại đa số nam sinh tiếp xúc với ta đều sinh lòng dị dạng."
Lâm Phôi buông xuống bàn chân Ngụy Kỳ Miên, ngồi xuống cái ghế, cười khổ nói: "Không có biện pháp, ngươi đẹp như vậy, đúng là rất ít người có thể không sinh ra suy nghĩ khác thường."
Lâm Phôi ở trong nội tâm lại bổ sung một câu, chẳng những rất xinh đẹp, hơn nữa còn là con gái Ngụy Tứ Hải, người nam nhân nào không muốn chiếm hữu?
Ngụy Kỳ Miên nhìn Lâm Phôi, hỏi: "Ngươi cũng có suy nghĩ như vậy?"
Trái tim Lâm Phôi lại nhảy lên một cái, Ngụy Kỳ Miên nói vậy làm cho Lâm Phôi cảm giác như có 10 vạn con ngựa chạy qua, Lâm Phôi rất kì quái, trước kia chấp hành nhiều nhiệm vụ như vậy, cũng đã gặp đủ loại mỹ nữ, tuy rằng chưa hẳn xinh đẹp bằng Ngụy Kỳ Miên, tuy nhiên cũng mười phần quyến rũ, nhưng chưa bao giờ có loại cảm giác như hiện tại a.
Chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu? Lâm Phôi không dám xác định.
Trầm mặc làm cho bầu không khí trở nên rất vi diệu, mặt Ngụy Kỳ Miên lại đỏ lên, nàng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nàng thường xuyên đi cùng với phụ thân tới các nơi, tố chất tâm lý không phải người cùng lứa tuổi có thể so sánh, nhưng chưa từng xấu hổ nhiều lần như vậy trước mặt một nam sinh, chẳng lẽ là bởi vì hôm nay hai người ở riêng với nhau?
Cuối cùng Lâm Phôi phá vỡ bầu không khí này, hắn lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tạm thời đừng đề cập tới ta, Vạn Tử Hào chỉ sợ là thực sự có suy nghĩ kì lạ, vừa rồi khi ta đang ôm ngươi đi ra khỏi thang máy, ta đã nghe loáng thoáng được hắn muốn ra tay với ngươi."
“Ra tay với ta?" Ngụy Kỳ Miên nhíu mày: "Cho dù hắn có tâm tư kia, nhưng ta cảm thấy hắn không có lá gan làm chuyện này!"
Ngụy Kỳ Miên rốt cục toát ra khí thế ác liệt của con gái chủ tịch tập đoàn!
Lâm Phôi nhìn Ngụy Kỳ Miên tự tin như vậy, không khỏi buông lỏng hơn một ít, bản thân có khả năng chỉ là suy nghĩ nhiều, Vạn Tử Đào đoán chừng cũng chỉ là ra vẻ trước mặt bằng hữu mà thôi.
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, mắt thấy sắc trời đã muộn, Lâm Phôi đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên.
Người biết rõ số điện thoại của Lâm Phôi không nhiều, nó được sử dụng riêng trong nhiệm vụ này, trước mắt chỉ có Ngụy Tứ Hải, Ngụy Kỳ Miên, Phác Thành Cát cùng với nhân viên nhà trường biết, mà những huynh đệ khác của Lâm Phôi nếu như có chuyện thì sẽ gọi tới số điện thoại khác, hai cái sim này này được bố trí tiếng chuông khác nhau.
Đã trễ như vậy, chẳng lẽ nhà trường muốn hỏi tại sao mình trốn học?
Lâm Phôi lấy điện thoại di động ra nhìn vào màn hình, là Phác Thành Cát gọi, Lâm Phôi bấm nghe, chợt nghe được một thanh âm cực kỳ lãnh khốc truyền tới: "Lâm Phôi, Phác Thành Cát đã bị ta chém, hiện tại mới ném ở cửa phòng ngủ của ngươi, trừ ngươi ra, người nào cũng không thể dẫn hắn đi. Bây giờ ngươi lập tức trở về, bằng không máu hắn chảy cạn, ngươi chờ nhặt xác hắn đi!"
Lâm Phôi nháy mắt bị lửa giận lấp đầy, trong mắt lóe lên sát ý, gằn từng chữ nói: "Ngươi là ai?"
Bên kia hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Trương Xuân Lôi."
Lâm Phôi lớn tiếng rít gào: "Đợi đó cho ta!"
Lâm Phôi cúp điện thoại, nhanh chóng chạy tới cửa ra vào, Ngụy Kỳ Miên muốn gọi Lâm Phôi lại, thì đã thấy Lâm Phôi bỗng nhiên quay đầu, lộ sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí trầm ổn hữu lực nói: "Ngày mai ta tới đón ngươi!"
Sau khi nói xong, Lâm Phôi liền xông ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Nghĩ đến bộ dáng bình tĩnh trở lại của Lâm Phôi, Ngụy Kỳ Miên cảm giác có dòng khí lạnh xông lên đỉnh đầu, Lâm Phôi càng là tỉnh táo, Ngụy Kỳ Miên lại càng cảm thấy kinh khủng, nàng lấy điện thoại bấm một dãy số, điện thoại kết nối, bên kia truyền tới một thanh âm tao nhã nam tính: "Alo, ta đây Miên Miên."
Ngụy Kỳ Miên do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: "Giúp ta một chuyện."
Sau khi nói xong, Ngụy Kỳ Miên thở ra một hơi thật dài.