Trừ Thiệu Nguyệt là một triệu hoán sư trung cấp, những người khác chỉ là chiến sĩ. Điều này có nghĩa là trong các nhiệm vụ dưới cấp S, đội ngũ tốt nhất sẽ phối hợp một triệu hoán sư, ba chiến sĩ cùng một du hiệp. Mà nhiệm vụ cấp S trở lên đòi hỏi ít nhất hai triệu hoán sư trung cấp hoặc cao hơn, một du hiệp cùng một số chiến sĩ. Các nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm thậm chí cần có cả Vu sư.
Có thể thấy rằng, đội hình càng nguy hiểm thì càng cần có triệu hoán sư cấp bậc cao. Tuy nhiên, triệu hoán sư là nguồn tài nguyên khan hiếm. Liên minh lính đánh thuê thường có nhiều chiến sĩ, nhưng triệu hoán sư lại ít. Những triệu hoán sư cấp cao nếu không bị liên minh tinh tặc dùng lương cao để đào đi thì thường cũng sẽ bị đế * khu cướp mất. Điều này dẫn đến việc đội ngũ dong binh đoàn tinh tế có thế lực thua xa liên minh tinh tặc và đế * khu.
“Rừng Sương Mù ở ngay trước mặt. Tiểu Phi, cậu phải bảo vệ Tô Đường một tấc cũng không rời, Thiệu Nguyệt do thám, tôi với cậu béo dẫn đường, Nhất Đao cùng Đại Giang bảo vệ ở phía sau.” Cừu Khổ đưa ra mệnh lệnh đâu vào đấy.
Khi bước vào rừng Sương Mù, tốc độ của mọi người dần chậm lại. Tô Đường cũng nhận ra sự khác thường. Rừng rậm bị sương mù bao phủ nên tầm nhìn giảm xuống. Ban đầu, còn có thể thấy tình huống trong bán kính 5 mét, nhưng hiện giờ chỉ thấy rõ đồng đội ở cự ly 3 mét, xa hơn đều là sương mù xám xịt.
Thiệu Nguyệt sử dụng tinh thần lực để thăm dò rồi thông tri đồng đội: “Trong phạm vi 10 mét không có dị tượng, tiếp tục đi trước.”
Một đồng đội báo cáo: “Đội trưởng, hình như hướng 9 giờ có bóng dáng của đội khác, chúng ta nên tránh hướng bắc.”
Tô Đường lén lút phóng ra mạng lưới tinh thần để chúng nó không ngừng hướng tới phía trước. Khi tầm nhìn mở rộng, cô có thể thấy rõ ràng hơn so với mắt thường, hoa bồ công anh mềm mại ven đường bị gió cuốn bay, một con bướm hồng nhạt đáp lên nhành hoa dại...
Lúc này, cô mới thấy được địa vị quan trọng của triệu hoán sư trong đội ngũ. Họ là đôi mắt của đội, là trung tâm của sức mạnh.
Ở nơi này, mọi người hoàn toàn phó thác tính mạng cho triệu hoán sư.
Trương Tiểu Phi vui vẻ nói: “Tô Đường, đừng lo lắng. Nơi này chỉ là ngoài rừng Sương Mù, không có dị thú cường đại. Hãy đi thu thập vật tư, anh sẽ đưa em đi.”
Lưu Nhất Đao cũng đồng tình nói: “Đường Đường, em cứ lấy bất cứ thứ gì em muốn đi. Anh và Đại Giang sẽ canh chừng phía sau, không có việc gì phải lo lắng.”
Tô Đường thở nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mọi người không quá khẩn trương thì cũng yên tâm phần nào. Mặc dù vậy cô vẫn không thu hồi tơ tinh thần về mà tiếp tục dò thám và tìm kiếm vật tư ven đường.
Ở rừng Sương Mù có thể tuỳ ý thấy được từng cụm rau dại và quả dại hiện ra trước mắt. Tô Đường nhặt hạt dẻ rơi đầy đất rồi đặt chúng vào rương năng lượng. Đồng thời còn ngắt được không ít nấm dại.
Ngoài hạt dẻ, đoàn người còn gặp vài cây táo. Quả táo đỏ rực trĩu trên cành, mặc dù hơi nhỏ nhưng trái nào trái nấy đều căng mọng và chín đỏ.
Thiệu Nguyệt nhìn xung quanh rồi nói: “Phụ cận không có người, anh em hãy nhanh tay thu thập.”
Tô Đường biết rằng nguyên liệu nấu ăn ở Sương thành không chỉ mới mẻ mà còn ngon miệng. Những loại trái cây dại này được người ở tinh tế ưa thích, có thể xem là hàng xa xỉ. Dù chuyến này không tìm được cậu học sinh của học viện thực vật đế quốc, nhưng mọi người cũng đã có chút thành quả.
Tô Đường nhìn thấy mấy cây hồng dại gần đó liền nói: “Phía trước còn có mấy cây hồng gai.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin