“Đường Đường, loại trái cây này không thể ăn đâu. Quả này vừa cứng vừa sáp, chỉ có quả táo mới được giá.”
“Nhưng ăn ngon mà! Có thể ngâm nước muối rồi ăn, hoặc làm thành bánh quả hồng ăn. Chẳng qua chỉ có thể làm ở Lâm Đông thành.”
Tô Đường suy nghĩ một chút. Những quả hồng này có thể hái để đưa cho giáo sư Ise, hoặc làm bánh quả hồng cho thầy ấy ở Lâm Đông thành. Toàn tinh tế, chỉ sợ không có nơi khác có thể làm được bánh quả hồng.
“Được rồi, anh giúp em hái.” Không mất nhiều thời gian, các anh em đã hái hết táo chín và hồng dại.
Ước lượng khoảng 100 cân, Trương Tiểu Phi đem tất cả trái cây đưa vào bao tải, nhẹ nhàng vác lên vai.
Trương Tiểu Phi vui vẻ nói: “Đường Đường, em giống như thần may mắn vậy á. Đội 11 của chúng ta đặc biệt xui có tiếng, mười lần thì có tám lần gặp được dị thú, hoặc là chỉ đem về được toàn là rau dại cỏ dại. Chúng ta đi nhanh như vậy mà còn gặp được nhiều trái cây dại như vậy. Chờ lát nữa trở về, anh dẫn em đi mua thịt ở khu nuôi dưỡng về ăn.”
"Anh nhớ có đợt nào đội chúng ta gặp toàn cây ăn quả bị vặt trụi lủi, mặt đội trưởng đen thui như hòn Năng nguyên thạch.” Thiệu Nguyệt vừa dò vừa cười nói.
Cao Đại Bàn đùa: “Còn tôi thì thấy tên của đội trưởng quá xui. Chắc chắn có thù với mấy thứ tốt hay vận may này nọ, ha ha ha!"
Cừu Khổ bị các đồng đội trêu ghẹo liền cười mắng: “Các người gan to rồi ha, dám đem đội trường ra giễu cợt. Đường Đường, em đừng học hư như bọn họ.”
Tô Đường bị không khí thân thiết của đội dẫn dắt hòa nhập, cười đến đôi mắt cong thành cong như vầng trăng khuyết.
Đoàn người tiếp tục đi trước, nhanh chóng đến nơi mất tích của nam sinh năm ba tên Xuân Hi.
Mọi ngóc ngách nơi đây đều phủ đầy cây kim ngân, trông như một bức rèm tự nhiên, màu trắng được tô điểm thêm vài bông hoa vàng nên đẹp đến khó tả. Mọi người tìm kiếm một vòng, nhưng không thấy người nào thì không khỏi buồn bực, chẳng lẽ người kia đã bị hoa ăn thịt người ăn mất rồi?
Cây kim ngân này thật sự rất đẹp! Hoa nhỏ màu vàng trắng bay phấp phới trong gió, tạo nên một cảnh quan tuyệt đẹp.
Tô Đường đã thử dùng tơ tinh thần để thăm dò xung quanh cây, nhưng không tìm thấy gì đáng chú ý.
Cao Đại Bàn đưa ra một suy đoán: “Không thấy có dấu vết giằng co hay tranh chấp gì cả, có thể cậu ấy đã mất tích rồi. Nhưng liệu đối phương có bị cây hoa này bắt ăn thịt không?”
Trương Tiểu Phi cũng nhắc đến một vụ hoa ăn thịt người ở rừng Sương Mù, có một đội thám hiểm của liên minh tinh tặc đã gặp phải một đóa hoa khổng lồ, sau đó cả đội đã bị nuốt chửng, chỉ còn một triệu hoán sư may mắn sống sót.
Tô Đường giải thích về loại cây này cho bọn họ nghe: “Cây kim ngân có tính dược lý cao, thanh nhiệt giải độc, có thể điều hòa khí huyết trong cơ thể. Chẳng qua cây kim ngân nhỏ như vậy không thể nuốt người được. Những loại hoa nào có cánh hoa đẹp diễm lệ mới thường có khả năng là hoa ăn thịt người hoặc cây ăn thịt người.”
Thiệu Nguyệt hỏi về cây ăn thịt người, Tô Đường liền xác nhận rằng thế giới này có những cây thực vật mang tập tính của động vật, bởi vậy nên có thể ăn thịt con người.
Cừu Khổ thích thú nói: “Tô Đường, có phải em là Vu sư không? Nghe nói Vu sư không chỉ sử dụng tinh thần lực mà còn dùng dược vật để trị liệu.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin