Chương 09: Ứng tuyển cận vệ
"
- Cậu không phải đại tiểu thư của Thanh Long Bang sao?
Tần Mục không rõ ý tứ của Tả Tư Duyệt.
- Tôi hỏi là cậu có hiểu lực ảnh hưởng của Thanh Long Bang ở thành phố Ninh Giang và năng lực chính thức của nó không?
- Đối với một hắc bang, tôi chẳng có hứng tìm hiểu chi cho rõ.
Tần Mục trả lời.
Không có hứng thú tìm hiểu, hoặc có thể nói là căn bản không đáng Tần Mục để vào mắt.
Tả Tư Duyệt nghe xong, nhẹ nhàng thở dài:
- Nếu nói như vậy, tôi khuyên cậu đứng cách xa một chút. Bằng không thì cậu sẽ gặp phiền phức đấy.
- Haha, cậu lo có người đến đối phó tôi sao?
- Điều này là chắc chắn. Cậu đừng tưởng rằng những người đó là do tôi gọi đến đối phó cậu. Đây đều là Tả Thanh Long tự mình ra lệnh. Mặc kệ là đàn ông nào tiếp xúc tôi cũng đều không có kết quả tốt.
Dừng lại một chút, Tả Tư Duyệt sâu kín nói:
- Tả Thanh Long là cha của tôi, cũng là bang chủ Thanh Long Bang.
Tần Mục không thèm đếm xỉa đến:
- Nếu chất lượng của ngày hôm nay hơn ngày hôm qua, tôi cũng chịu thiệt mà ra tay với Thanh Long Bang.
- Trong trường đều là thành viên vòng ngoài của Thanh Long Bang. Nếu như những người này không đối phó được cậu, Tả Thanh Long nhất định sẽ tự mình phái người đến. Đến lúc đó, chỉ sợ cậu hối hận cũng không kịp.
- Cao thủ của Thanh Long Bang lợi hại lắm sao?
- Thanh Long Bang có thập đại chiến tướng. Mười người này, tùy tiện một người cũng không phải tôi có thể đấu lại được. Cho nên cậu...
Tần Mục đánh giá Tả Tư Duyệt, có chút hào hứng, nói:
- Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không tận lực rời xa cậu đâu. Nhưng cậu đừng tưởng rằng tôi thật sự thích cậu. Chỉ là tôi có nguyên tắc của mình, không có bất kỳ áp lực bên ngoài nào có thể áp đảo được tôi.
- Cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ?
- Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, mối quan hệ giữa cậu và cha cậu như thế nào? Đối với cậu mà nói, Thanh Long Bang được xem là gì?
Tần Mục cảm thấy tất yếu phải lên tiếng. Bởi vì, một khi Thanh Long Bang chọc giận hắn, hắn sẽ tùy thời phản kích.
Tả Tư Duyệt đương nhiên không biết Tần Mục suy nghĩ chuyện gì, thần sắc đau thương đáp:
- Tả Thanh Long đối với tôi không tốt, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha tôi. Về phần Thanh Long Bang, tôi hy vọng ông trời có mắt một lần, thay tôi diệt nó.
Tần Mục giật mình. Một hắc bang làm sao có chuyện là bang phái đứng đắn được. Chỉ sợ thường xuyên làm những chuyện người khác không biết. Tả Tư Duyệt thật sự chán ghét Thanh Long Bang tự đáy lòng.
Rất nhanh, chuông tan học vang lên.
Hôm nay là thứ sáu, trường cấp 3 Vân Lan không có tiết buổi chiều. Hai ngày sau đương nhiên là ngày cuối tuần.
- Tần Mục, cuối tuần tốt nhất nên ở trong nhà. Nếu cậu muốn ra ngoài, gọi điện thoại cho tôi trước, tôi sẽ sắp xếp cho cậu.
Tả Tư Duyệt ghi số điện thoại của mình vào tờ giấy rồi đưa cho Tần Mục.
Tần Mục khẽ gật đầu, tùy ý bỏ tờ giấy vào túi, sau đó tạm biệt Tả Tư Duyệt.
Về đến nhà, Tần Mục phát hiện em gái và Tịnh Nghi sư thái đều không có ở nhà. Trên bàn trong phòng khách còn để lại hai tờ một trăm và một tờ giấy.
- Anh, sư phụ đã trở về. Cuối tuần em sang thành phố bên cạnh làm thêm. Anh hãy ở nhà tự chăm sóc mình. Ký tên: Phỉ Phỉ.
- Làm thêm?
Tần Mục vỗ đầu, lúc này mới nhớ tới, từ khi bị Tần gia đuổi ra khỏi nhà cách đây ba năm, anh em bọn họ không có bất kỳ trợ giúp kinh tế nào.
Nói cách khác, ba năm nay đều là Phỉ Phỉ ra ngoài làm thêm cuối tuần mới có tiền trang trải sinh hoạt phí và tiền học cho hắn.
- Trách không được con bé cứ ba ngày lại trốn học hai ngày. Xem ra không chỉ vì nguyên nhân dị năng giả.
Với tư cách là anh trai, nhưng lại để cho em gái nuôi mình, thật sự hư không chịu nổi.
Tuy Tần Mục không đem tiền tài để vào mắt, nhưng lúc này hắn thật sự có chút phiền não.
Buổi chiều, Tần Mục lần đầu tiên bước vào trung tâm giới thiệu việc làm.
Với tư cách là người siêu cấp tiến hóa thời kỳ tận thế, Tần Mục đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không đổi sắc, nhưng khi tìm việc làm, hắn thật sự đau đầu vô cùng.
- Này, tiểu ca, muốn tìm việc sao? Đến xưởng chúng tôi làm đi. Phúc lợi đãi ngộ tốt, một năm làm được một triệu, bao ăn ở, còn có...
Ven đường không ít người đưa ra lời mời hấp dẫn. Mặc dù Tần Mục không có kinh nghiêm nhưng cũng không ngốc. Đây đều là đám môi giới lòng dạ hiểm độc, gài bẫy người không đền mạng. Huống hồ hắn chỉ làm thêm vào cuối tuần, bình thường còn phải đi học.
Tìm việc làm đương nhiên là tìm việc mà mình có năng khiếu.
Năng khiếu của hắn?
Tần Mục cảm giác không có phương diện nào mà hắn không am hiểu. Nhưng nếu nói về phương diện am hiểu nhất, khẳng định là đánh nhau.
- Bảo tiêu.
Hai mắt Tần Mục tỏa sáng bước ra khỏi trung tâm giới thiệu việc làm.
Sau khi nghe ngóng trên đường, ở phía tây trung tâm có một công ty bảo vệ chính quy.
Lục lọi cả buổi, Tần Mục rốt cuộc tìm được một vị trí.
- Công ty bảo vệ Nhạc Tín?
Tần Mục nhìn thoáng qua tấm bano cực lớn, rồi bước nhanh vào.
- Đợi một chút.
Bảo vệ ngoài cổng ngăn Tần Mục lại:
- Ở đây không phải công viên. Cậu không nên đi loạn chỗ này.
Tần Mục chỉ vào thông báo tuyển dụng ngoài cửa, nói:
- Không phải ở đây cần tuyển cận vệ sao? Tôi đến đây để ứng tuyển.
- Cái gì?
Nhân viên bảo vệ kinh hãi đánh giá Tần Mục:
- Cậu còn là một học sinh mà.
- Học sinh thì không được ứng tuyển sao?
Tần Mục liếc đối phương rồi trực tiếp bước vào trong.
Nhân viên bảo vệ do dự một chút nhưng vẫn không ngăn cản Tần Mục lại.
Một học sinh ở một công ty bảo vệ ngoại hổ tàng long thì còn có thể gây ra được chuyện gì?
Một đường hỏi thăm, dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Tần Mục rốt cuộc tìm được địa điểm phỏng vấn.
Trong đại sảnh cũng đang có mười mấy người đang chờ. Những người này không có chỗ nào là không phải nhân cao mã đại, thể trạng cường tráng. Tần Mục bước vào thật đúng là có chút khác loại.
Thời điểm chờ phỏng vấn có chút nhàm chán, vì vậy rất nhanh có người chú ý đến Tần Mục.
- Này, tiểu tử, cậu không phải đến ứng tuyển vị trí cận vệ chứ?
Một người làn da ngăm đen, cao 1m9 ngạc nhiên hỏi.
Tần Mục nhìn quét qua đối phương:
- Không được sao?
Người kia sửng sốt một chút, bỗng nhiên bật cười:
- Ôi hay thật đấy.
Những người bên cạnh cũng có chút buồn cười. Có người khuyên:
- Tiểu tử, nếu không muốn chết thì về đi. Loại công việc này, da mịn thịt mềm không làm được đâu. Lúc nào cũng sẽ bị người ta đánh chết.
- Anh còn cho rằng cậu ta có thể vượt qua vòng tuyển chọn sao?
- Cho dù là phỏng vấn, khẳng định cũng phải đánh nhau. Đợi lát nữa, nếu chúng ta đánh cậu ấy, tùy tiện một phát, đoán chừng cậu ta cũng chẳng chịu nổi đâu.
- Nói rất đúng. Này, tiểu tử, cậu trở về đi, đừng ảnh hưởng đến chúng tôi.
Mọi người đều chỉ trỏ Tần Mục, cho rằng Tần Mục sẽ toi mạng ở chỗ này.
Nhưng Tần Mục vẫn mắt điếc tai ngơ, dựa lưng vào tường.
- Hắc, tiểu tử này đúng là không biết phân biệt.
Một người đi tới, dường như muốn cho Tần Mục một bài học.
- Những người còn lại, tất cả đều vào hết đi.
Đúng lúc này, một gã chủ quản bước ra, nói với tất cả ứng cử viên:
- Thời gian có hạn, động tác nhanh một chút.
Người nọ bất chấp việc dạy cho Tần Mục một bài học, vội vàng chạy vào.
Tần Mục chậm rãi đi theo đằng sau.
Lúc đi ngang trước người gã chủ quản, người này hơi sửng sờ một chút.
Bên trong là một gian phòng rộng bằng một cái sân vận động nhỏ. Mười mấy người đứng vào, hoàn toàn không chật chội.
Trong phòng còn có một chủ khảo dáng người mập mạp, rõ ràng địa vị cao hơn người kia rất nhiều.
Chủ khảo quét mắt nhìn mọi người, cảm thấy hài lòng với thể trạng của từng người. Nhưng khi ánh mắt rơi xuống người Tần Mục, sắc mặt có chút trầm xuống.
- Đây là chuyện gì vậy ?
Chủ khảo chỉ vào Tần Mục.
Người kia vội vàng chạy tới giải thích:
- Lưu đổng, tôi cũng đang cảm thấy khó hiểu. Tôi lập tức đuổi cậu ta ra ngoài ngay.
Tần Mục nghe xong, trong lòng liền trầm xuống. Những người này đúng là trông mặt mà bắt hình dong.
- Được rồi, cứ để cậu ta lưu lại. Vừa lúc còn thiếu người.
Lưu đổng bỗng nhiên nói.
Chủ quản nghi hoặc nhìn Lưu đổng, không rõ ý của ông ta là gì.
Lưu đổng cũng không giải thích, quay sang nói với tất cả mọi người:
- Các người thuộc nhóm cuối cùng. Có một tin tức xấu muốn nói cho các người biết, công ty của chúng tôi đã tuyển đủ cận vệ. Nhưng chẳng lẽ để các người đến đây công cốc, tôi đã xin cấp trên cho thêm vài danh ngạch nữa. Cho nên, chỉ có một nửa trong số các người có thể ở lại thôi.
Bất luận tiêu chuẩn phù hợp hay không phù hợp, chỉ có một nửa người có thể lưu lại.
Đám ứng cử viên vừa có chút thất vọng vừa có chút may mắn. Bọn họ đều cho rằng mình không thua kém người khác, cuối cùng nhất định có thể được chọn trúng.
- Được, bắt đầu rút thăm để phân tổ đấu.
Mọi người bắt đầu rút thăm, đến phiên Tần Mục thì bị ngăn lại.
- Cậu không cần rút thăm.
- Sao?
Tần Mục nghi hoặc nhìn đối phương.
Lưu đổng lạnh lùng nói:
- Điều kiện của cậu không đủ để trở thành bảo vệ của công ty chúng tôi. Đợi phối hợp làm bài kiểm tra với tôi xong, tôi sẽ cho cậu 200 đồng tiền thù lao.
Tần Mục muốn mắng người. Chỉ dựa vào ngoại hình của hắn mà đã từ chối hắn?
Đường đường là môt cao thủ như hắn, đến ứng tuyển cận vệ còn bị người ta từ chối. Nếu truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào mà nhìn người khác.
Nhưng Tần Mục vẫn nhịn xuống. 200 đồng, ngu sao không lấy?
- Quan chủ khảo, không biết quy tắc thi đấu như thế nào ? Đấu 1 vs 1 sao ?
Có người lên tiếng hỏi.
Lưu đổng lắc đầu, trả lời :
- Đương nhiên không phải. Là một cận vệ hợp cách, quan trọng nhất chính là bảo vệ thân chủ an toàn. Có một số chuyện, dựa vào thực lực bản thân thì không cách nào giải quyết được. Phải xem năng lực tùy cơ ứng biến như thế nào.
Dừng lại một chút, Lưu đổng chỉ vào Tần Mục :
- Các người phân ra hai tổ, một tổ đóng vai kẻ ám sát, một tổ đóng vai cận vệ bảo vệ an toàn cho thân chủ là cậu ta.
- Khảo thí chỉ có mười phút. Trong vòng mười phút, nếu cậu ta bị thương, tổ đóng vai cận vệ sẽ bị loại hết toàn bộ.