Chương 10: Cuộc gặp mặt ngoài ý muốn

Chương 10: Cuộc gặp mặt ngoài ý muốn

"

Quy tắc Lưu đổng vừa đưa ra, tất cả mọi người đều biến sắc, có người vui mừng, có người lo lắng.

- Quan chủ khảo, tôi cho rằng quy tắc này không được công bằng.

Có người nhịn không được liền đứng dậy, rõ ràng là tổ bảo vệ.

Lưu đổng thản nhiên nói:

- Không công bằng chỗ nào?

- Tôi cảm thấy nhiệm vụ của tổ chúng tôi có độ khó cao hơn đội ám sát rất nhiều. Hơn nữa nhân số còn ít hơn bọn họ một người.

Bất luận người nào cũng có thể nhìn ra, với tư cách là kẻ ám sát, chỉ cần làm Tần Mục bị thương là đã thành công. Mà với tư cách là cận vệ, ngoại trừ đánh nhau với kẻ ám sát, còn phải liều mạng bảo vệ an toàn cho Tần Mục. Độ khó xác thực rất lớn.

Lưu đổng lắc đầu:

- Số lượng bằng nhau. Thân chủ chẳng lẽ không được tính vào sao?

- Cái này...

Tổ cận vệ lập tức sợ ngây người. Sức chiến đấu của tiểu tử kia rất có thể không đáng kể.

Hơn nữa, với tư cách thân chủ, hắn rất có thể trở thành chướng ngại vật, làm giảm sức chiến đấu của những người kia.

- Nếu các người không muốn, cứ trực tiếp rời khỏi chỗ này.

Lưu đổng không kiên nhẫn chỉ ra cửa. Có lẽ đối với ông ta mà nói, ai bị loại, ai lưu lại cũng chẳng quan trọng.

- Này, các người nhanh đi. Đừng lãng phí thời gian của tôi chứ.

Tần Mục cũng không kiên nhẫn, hô lớn lên.

- Mẹ nó, cái thằng này vò đã mẻ lại sứt.

Người trong tổ cận vệ chửi lên, nhưng đành phải nén xuống, chạy đến bên cạnh Tần Mục, bảo vệ cho hắn.

- Tiểu tử, cậu thông minh lên giùm tôi một chút. Nếu có người đuổi theo cậu, cậu dốc sức chạy nhanh lên nhé.

Tần Mục trợn mắt. Trong từ điển của hắn chưa từng có hai chữ “chạy trốn”.

Người trong tổ ám sát có chút hả hê. Đây chính là cơ hội trời ban cho bọn họ.

- Chuẩn bị xong chưa? Có thể bắt đầu.

Lưu đổng nói xong, cùng chủ quản lui sang một bên.

Tổ ám sát giống như được bơm máu gà. Còn người lúc trước chê cười Tần Mục liền quát to:

- Các anh em, nghiền nát bọn họ. Xông lên.

Bảy người hùng hổ lao đến. Sĩ khí của đám người cận vệ rõ ràng yếu hơn một bậc, chỉ trong nháy mắt, phòng thủ đã bị vỡ.

Vốn lúc này Tần Mục đã không còn ai bảo vệ, số người trong tổ ám sát có thể đồng thời công kích hắn.

Nhưng những người này dường như không muốn chấm dứt sớm như vậy, nhìn Tần Mục một chút rồi vây công những người còn lại.

Tố chất của tổ ám sát cao hơn tổ cận vệ. Huống chi tổ của họ còn nhiều hơn một người.

Chỉ trong năm phút, số người của tổ cận vệ đã nằm trên mặt đất, không còn năng lực chiến đấu.

Bảy người trong tổ ám sát mang theo nụ cười chiến thắng, chậm rãi bước đến gần Tần Mục.

- Xem như đã xong, chuyện kế tiếp do cậu xử lý. Tôi còn phải đi gặp Diệp tiên sinh.

Lưu đổng nói với gã chủ quản, sau đó chuẩn bị xoay người rời khỏi.

- Ah...

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một đạo nhân ảnh bay đến dưới chân Lưu đổng.

Lưu đổng vô thức xoay người lại. Khi nhìn thấy rõ ràng tình huống, đồng tử đột nhiên co rụt lại.

Tần Mục như hạc giữa bầy gà, trên mặt đất nằm la liệt mười mấy người. Số người trong tổ cận vệ không tính, bảy người vốn trong tổ ám sát tất cả đều nằm la liệt dưới đất, không đứng dậy nổi.

- Cái này...Đây là chuyện gì vậy?

Lưu đổng vọt tới trước mặt gã chủ quản, liền nhìn thấy vẻ mặt của gã chủ quản cũng mờ mịt, không biết là bị dọa sợ hay không.

Tần Mục phủi tay, bước đến bên cạnh Lưu đổng, vươn tay nói:

- Khảo thí đã xong, trả thù lao cho tôi chứ?

- A, vị tiểu ca này, không biết xưng hô như thế nào?

Lưu đổng cũng không móc tiền ra, nhiệt tình nắm tay Tần Mục.

- Đừng lãng phí thời gian của tôi.

Tần Mục lạnh giọng nói:

- Ông muốn trốn nợ à?

- Không không. Tôi chỉ là muốn mang tiểu ca đến gặp một người. Người này là người giàu nhất thành phố Ninh Giang chúng ta. Ông ấy...

- Tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn tìm việc làm thêm mà thôi.

- Làm thêm?

Lưu đổng sửng sốt một chút, lập tức cười nói:

- Người này đang tìm cận vệ. Nếu như cậu được ông ấy nhìn trúng, đời này không lo ăn mặc nữa.

- Bình thường tôi còn phải đi học, không thể làm cận vệ riêng cho ai được. Khi các minh tinh tổ chức đêm nhạc, không phải cũng đến tìm các người sao? Tôi chỉ có thể làm thêm vào lúc đó thôi.

- Cậu đừng vội từ chối sớm. Bây giờ cứ đi gặp đi, biết đâu chừng ông ấy đưa ra một giá tiền khiến cậu động tâm thì sao?

Tần Mục nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, lúc này mới nói:

- Được rồi, tôi đi với ông.

- Được, bây giờ tôi đi thông báo cho Diệp tiên sinh, nói với ông ấy tôi đã tìm được người. Sau đó tôi sẽ dẫn cậu đến gặp ông ấy.

Gã chủ quản liên tục gật đầu, rồi chỉ vào nhóm người nằm trên mặt đất:

- Lưu đổng, những người này...

- Quan tâm chi cái đám khỉ gió này. Tìm người khiêng ra ngoài đi.

Diệp Khinh Tuyết nhận được điện thoại của cha, tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn ngồi xe đến tòa nhà tập đoàn Diệp thị.

- Đại tiểu thư.

Trên đường đi, tất cả mọi người đều khách khí chào hỏi, Diệp Khinh Tuyết chỉ gật đầu xem như đáp lại.

Đến văn phòng chủ tịch, Diệp Khinh Tuyết cũng lười gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

- Cha, hôm nay gọi con đến có việc gì không?

Diệp Khinh Tuyết tùy ý ngồi xuống ghế, cầm một quả táo, bắt đầu gọt vỏ, giống như đang ở trong nhà mình.

Nhưng tập đoàn Diệp thị này cũng xem như là nhà của cô.

Diệp Đông bỏ cây bút trong tay xuống, bước đến ghế salon ngồi xuống, nói:

- Vẫn là chuyện lần trước cha nói với con, cha hy vọng...

Động tác gọt vỏ của Diệp Khinh Tuyết dừng lại, cắt ngang lời Diệp Đông:

- Con đã nói rồi, con không cần cận vệ.

- Vậy thì con không thể lên Yên Kinh để học đại học. Đại học ở Ninh Giang kỳ thật cũng không tệ.

- Không, ước mơ của con là có thể học ở đại học Yên Kinh. Con nhất định phải đến đó.

Diệp Khinh Tuyết nói.

- Con không biết, Yên Kinh rất nguy hiểm đối với người Diệp gia chúng ta.

- Sợ cái gì chứ? Bây giờ là xã hội pháp trị, không phát sinh chuyện gì lớn đâu. Hơn nữa, đại học Yên Kinh là đại học giỏi nhất. Trị an ở đó hẳn là rất tốt, cha không cần lo lắng.

Diệp Đông cảm thấy đau đầu, nhưng vì an toàn của con gái, ông đành phải nghiêm nét mặt:

- Lần này con phải nghe cha. Vừa rồi công ty bảo vệ gọi điện thoại cho cha, nói đã tìm được người thích hợp.

- Con không cần cận vệ.

Diệp Khinh Tuyết không muốn mỗi ngày đến trường phải mang theo một gã đàn ông mặc đồ đen, mặt lạnh, đeo kính râm, chẳng khác nào tra tấn con người.

- Con yên tâm đi. Vì không muốn cho cừu nhân của Diệp gia chú ý, cận vệ mà cha tìm cho con sẽ không xuất hiện, chỉ âm thầm bảo vệ cho con.

- Con cũng không cần.

Diệp Đông đang muốn lên tiếng, điện thoại trong phòng liền vang lên.

- Diệp tiên sinh, Lưu đổng của công ty bảo vệ Nhạc Tính dẫn theo một người đến gặp ngài. Ngài xem...

- Cho bọn họ lên đi.

- Vâng.

- Khinh Tuyết, người đến rồi, bất kể thế nào, gặp trước rồi nói sau.

Diệp Khinh Tuyết hừ một tiếng, không lên tiếng, nhưng trong lòng suy nghĩ xem nên làm cách nào cho tên cận vệ kia biết khó mà lui.

- Cốc cốc cốc, Diệp tổng, tôi Lưu Kim.

- Vào đi.

Cửa mở, Lưu Kim mỉm cười bước vào.

Sau khi bước vào, vốn không quan tâm mọi chuyện, Tần Mục liếc nhìn Diệp Khinh Tuyết ngồi trên ghế salon, dường như hiểu ra điều gì, lập tức cảm thấy không ổn.