Chương 8: Cuộc hẹn đến từ lớp bên cạnh

Chương 08: Cuộc hẹn đến từ lớp bên cạnh

"

Thiên phú thể dục?

Nhiều người nghe xong, thiếu chút nữa té đập đầu xuống đất.

Những người còn lại không thể không cảm thán. Tình yêu quả thật rất vĩ đại.

Tả Tư Duyệt kinh ngạc nhìn Tần Mục, trong lòng dâng lên một cảm giác nào đó.

Chẳng lẽ hắn thật sự thích cô?

Haiz, Tả Tư Duyệt nhẹ nhàng thở dài trong lòng.

Nếu quả thật có thể lựa chọn, cô thà lựa chọn người bình thường như Tần Mục chứ không thèm cái loại buồn nôn như Lâm Ngạo.

Trong tay Phong Dao đã xuất hiện một quả bóng rổ, Tần Mục ngạc nhiên hỏi:

- Cô định so ném bóng rổ với em à?

- Sao vậy? Cậu không am hiểu cái này à?

Tần Mục lắc đầu:

- Không phải, em chỉ cảm thấy nếu thi cái này, chắc có lẽ không phân ra được thắng bại.

- Cậu thật đúng là tự tin.

Phong Dao nói xong, đứng vào vị trí ném bóng, đưa lưng về phía rổ, rồi tiện tay ném về phía sau.

Đoành! Quả bóng chui vào trong rổ.

Tròng mắt đám nam sinh rơi hết xuống đất. Đây là may mắn, tuyệt đối là may mắn.

- Tới phiên cậu.

Phong Dao ném quả bóng cho Tần Mục.

Tần Mục không dùng tay tiếp, trực tiếp đá bay ra ngoài.

Quả bóng chui thẳng vào rổ.

- Chó chết, mắt tôi mù rồi sao?

- Đây cũng là may mắn?

Tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng.

- Đúng là không có kỹ thuật, căn bản không phân được thắng bại.

Phong Dao sửng sốt một chút, lập tức cười nói:

- Nhìn không ra, cậu thật đúng là có tài.

- Chỉ thật sự có tài thôi sao?

- Vậy cậu hãy chọn ra một môn có thể nhìn ra thắng bại.

Phong Dao quyết định xuất ra thực lực để dạy cho đứa nam sinh không biết trời cao đất rộng này một bài học.

- Cô xác định?

- Tôi còn chưa đến mức lừa một tiểu quỷ như cậu.

Tần Mục sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy thì ném tạ đi. Cái này trực quan hơn.

- Để em đi lấy tạ.

Ủy viên thể dục Trương Vĩ xung phong chạy về phòng dụng cụ thể dục.

- Haha, cậu cho rằng là phụ nữ thì khí lực sẽ thấp hơn đám nam sinh các cậu?

Tần Mục không kiêng nể gì, đánh giá Phong Dao một hồi rồi nghiêm túc nói:

- Nhìn thân hình của cô, đoán chừng khí lực không lớn.

- Tần Mục, cậu đần chết rồi sao? Ván này cậu nhất định sẽ thua.

Phong Dao không lên tiếng, Tả Tư Duyệt tức giận trừng mắt nhìn Tần Mục:

- Cậu không biết chị ta. Cậu có nói gì cũng vô ích thôi.

- Nha đầu, tôi ra mặt cho cậu, cậu có thể cổ vũ tôi một chút được không?

- Cậu căn bản không thắng được chị ta đâu. Chỉ tổ lãng phí nước miếng thôi.

- Nếu như tôi thắng thì sao?

Tần Mục cười nói.

Tả Tư Duyệt nhìn Tần Mục, bỗng nhiên nói:

- Nếu cậu thắng, tôi sẽ làm bạn gái cậu.

- Không cần, tôi đã bảo không thích nữ sinh tùy tiện.

Tần Mục cự tuyệt.

Muốn chiếm tiện nghi của tôi hả ? Không có cửa đâu cưng!

- Vô sỉ!

Tả Tư Duyệt nghiến răng nói với Tần Mục.

Trương Vĩ rất mau mang đến hai cục tạ mười ký.

- Ưu tiên phụ nữ.

Tần Mục làm ra tư thế với Phong Dao.

- Vậy cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.

Phong Dao sảng khoái đáp, rồi bước đến bãi đất trống.

Vẫn là thái độ tùy ý. Cục tạ mười ký trong tay cô giống như hòn đá nhỏ, bị ném ra ngoài, tạo thành một đường vòng cung ưu mỹ.

Bịch. Cục tạ rơi xuống mặt đất phía xa.

Kết quả khiến cho đám nam sinh thiếu chút nữa tê liệt hết.

- Kỷ lục trong đại hội thể dục là bao nhiêu? 14m? Con mẹ nó, lần này chí ít phải 23m.

Phong Dao cười ha hả nhìn Tần Mục:

- Vị bạn học này, đến phiên cậu đấy.

Một cục tạ mười ký ném được 23m. Đây là trình độ của vận động viên cấp quốc gia. Một học sinh trong trường học không có khả năng làm được.

- Để tôi ném.

Tả Tư Duyệt đứng dậy.

Khoảng cách 20m, Tả Tư Duyệt đem hết toàn lực cũng có thể làm được.

Nhưng Phong Dao tất nhiên không để Tả Tư Duyệt có cơ hội ra tay. Nếu như đấu với Tả Tư Duyệt, cô không cần ném đến hơn 20m.

- Để tôi ném, đừng để tôi phải « giả bộ ».

Tần Mục đẩy Tả Tư Duyệt ra, bỗng nhiên nở nụ cười bí hiểm với Phong Dao.

Sắc mặt Phong Dao khẽ biến. Cô nhận ra được nụ cười của Tần Mục mang chút khinh miệt và khinh thường.

Chỉ là một học sinh, sao lại dám cười nhạo cô?

Trong lúc Phong Dao đang sững sờ, Tần Mục đã ném cục tạ ra ngoài.

Không ai chú ý, quỹ tích cục tạ Tần Mục ném ra hoàn toàn giống với Phong Dao.

- Lão sư, cô thua rồi. Em chẳng muốn học giờ của cô chút nào. Tạm biệt.

Tần Mục xoay người rời đi.

Bành.

Khi Tần Mục xoay người, cục tạ vừa lúc cũng rơi xuống đất. Toàn trường im lặng.

Không biết có phải trùng hợp hay không, cục tạ Tần Mục ném cơ hồ cùng một chỗ với Phong Dao, nhưng nằm ở phía trước.

Sắc mặt Phong Dao trở nên khiếp sợ. Tần Mục thậm chí không cần đợi cục tạ rơi xuống đất đã biết rõ mình sẽ thắng. Rất rõ ràng hắn đã tính trước.

Chẳng lẽ một trường cấp 3 Vân Lan nho nhỏ cũng có ngọa hổ tàng long?

Tả Tư Duyệt sửng sốt cả nửa ngày. Khi cô hồi phục tinh thần, thậm chí không kịp nhìn thần sắc kinh ngạc của Phong Dao, đã quay người đuổi theo Tần Mục.

- Tần Mục, cậu chờ chút.

Tần Mục cũng không dừng lại, chỉ là đi chậm hơn một chút.

Tả Tư Duyệt chạy đến sóng vai với Tần Mục, ánh mắt vô cùng phức tạp.

- Nha đầu, cậu không phải nói tôi sẽ thua sao? Nhưng cậu ngàn vạn lần đừng yêu mến tôi. Tôi có tìm bạn gái cũng không tìm người như cậu đâu.

- Tại sao’?

Tả Tư Duyệt hỏi:

- Chẳng lẽ cậu thích Diệp Khinh Tuyết thật?

Tần Mục xấu hổ. Người thổ lộ với Diệp Khinh Tuyết chính là Tần Mục thật sự. Hắn cũng chẳng muốn vác cái oan này trên lưng quá lâu.

Thấy Tần Mục không nói lời nào, Tả Tư Duyệt tưởng hắn thừa nhận, hừ nhỏ một tiếng, nói:

- Cậu không phải vừa mới hỏi tôi người phụ nữ kia có địa vị gì hay sao? Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết.

- Không cần, tôi biết rồi.

- Sao?

Tả Tư Duyệt sững sờ:

- Cậu biết rõ thân phận của chị ta?

- Tôi nghĩ có lẽ tôi đoán không sai.

Khóe miệng Tần Mục nhếch lên.

- Đoán?

Tả Tư Duyệt hoàn toàn không hiểu được, Tần Mục dựa vào cái gì có thể đoán được thân phận của Phong Dao?

Nếu Tần Mục thật sự đoán được thân phận của Phong Dao, tại sao hắn có thể bình thản như vậy?

Mặc kệ ai nghe được đều phải giật mình.

Hai người sóng vai nhau, im lặng đến phòng học. Tần Mục giả vờ giả vịt, bắt đầu học tập.

Tả Tư Duyệt liếc mắt nhìn, sau đó theo thói quen gục đầu xuống bàn ngủ,

Phong Dao bị Tần Mục đánh bại trước mắt biết bao người, cũng không còn tâm trạng tiếp tục giờ dạy, cho tất cả mọi người giải tán.

Sau khi giải tán, tất cả mọi người đều trở về phòng học.

Nhìn thấy biểu hiện không thể tưởng tượng nổi của Tần Mục, ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng thay đổi rất lớn.

- Khinh Tuyết, lúc trước dường như cậu không xác định sẽ cự tuyệt Tần Mục. Chi bằng bây giờ đáp ứng đi.

Hoàng Hiểu Châu nhỏ giọng cười nói bên tai Diệp Khinh Tuyết.

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Khinh Tuyết đỏ lên, suy nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên giật mình, thấp giọng mắng:

- Giỏi cho Hiểu Châu, tự mình thích thì đừng lôi tôi vào.

- Sao cậu thay đổi nhanh như vậy? Hai ngày trước còn bộ dạng cha chết mẹ chết, tự dưng hôm nay trở nên sắc bén vậy?

Nói xong, Hoàng Hiểu Châu vụng trộm nhìn thoáng qua phía sau:

- Khinh Tuyết, xem ra mị lực của cậu không đủ lớn. Người ta vì Tả Tư Duyệt mà bộc phát cả một tiểu vụ trụ.

- Cậu còn nói?

Diệp Khinh Tuyết bất chấp hình tượng thục nữ, xông lên đánh cho Hoàng Hiểu Châu mấy cái.

- Tần Mục.

Phì Nguyên lại bắt đầu gọi Tần Mục ngoài cửa sổ, bộ dạng rất lo lắng.

Tần Mục bước ra ngoài, tò mò hỏi:

- Béo, xảy ra chuyện gì vậy?

Vẻ mặt Phì Nguyên như đưa đám:

- Tần Mục, tiểu tử cậu đúng là không có phúc hậu.

Tần Mục chẳng hiểu gì cả.

Phì Nguyên móc trong túi ra một phong thư, nặng nề vỗ vào tay Tần Mục:

- Đây là thư Hạ Vũ gửi cho cậu. Cô ấy hẹn cậu cuối tuần đi Nhạc Cốc chơi.

- Chuyện tốt như vậy, sao cậu lại biểu hiện như đưa đám thế?

- Mẹ nó, đây là người hợp ý lão tử. Trước kia, tôi đeo đuổi cô ấy, cô ấy chẳng thèm nghía đến tôi. Bây giờ đột nhiên nói chuyện với tôi, tôi còn tưởng rằng cô ấy cảm động chân tình của tôi chứ. Không nghĩ tới....

Tần Mục ngạc nhiên, lập tức vỗ vai Phì Nguyên:

- Cậu không thể trách tôi. Tuy cậu yếu thế hơn tôi, nhưng có thể chậm rãi cố gắng. Cuối tuần này là một cơ hội, hãy cố gắng lên.

- Ý của cậu là...

- Cuối tuần tôi có việc rồi.

- Hiểu rồi, quả nhiên là bạn thân.

Phì Nguyên kích động đến nhảy dựng lên.

Tần Mục trở về chỗ ngồi, Tả Tư Duyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi:

- Tần Mục, cậu biết gì về Thanh Long Bang sao?