Chương 7: Khiêu chiến mỹ nữ lão sư

Chương 07: Khiêu chiến mỹ nữ lão sư

"

- Bạn học Tư Duyệt, dường như em là người cuối cùng nhất.

Mỹ nữ lão sư dùng giọng điệu mập mờ nói.

Tất cả mọi người đều không rõ cho lắm, chẳng lẽ mỹ nữ lão sư muốn phạt Tả Tư Duyệt chạy mười vòng thao trường?

Oh my God! Trước khi trường phái cô đến dạy, không nhắc nhở cho cô biết không được trêu chọc Tả Tư Duyệt sao?

Tần Mục cau mày, cô giáo này mới tới, nhưng lại gọi thẳng tên Tả Tư Duyệt, rõ ràng là đã quen biết Tả Tư Duyệt từ trước.

Nhìn vẻ mặt kinh sợ của Tả Tư Duyệt, quan hệ giữa hai người đã trở nên thập phần ý vị sâu sa.

- Là chị? Tại sao?

Tả Tư Duyệt nhìn chằm chằm vào mỹ nữ lão sư, bình tĩnh hỏi:

- Tại sao chị lại ở chỗ này?

- Bạn học Tả Tư Duyệt, lời nói của bạn thật kỳ lạ.

- Đừng giả bộ với tôi.

Tả Tư Duyệt có chút kích động, không khống chế được tâm trạng của mình.

- Haiz, quả nhiên vẫn còn con nít, yếu bóng vía thế không biết? Cũng không biết ánh mắt Lâm Ngạo như thế nào mà lại đi thích em?

Tả Tư Duyệt nghe được hai chữ “Lâm Ngạo”, cơ thể run rẩy kịch liệt, ánh mắt phẫn hận, cắn môi nói:

- Phong Dao, chị thích Lâm Ngạo, nhưng vì sao lại để anh ấy lấy người khác? Nếu chị có năng lực, bảo anh ấy từ bỏ hôn ước đó đi.

Phong Dao nhẹ nhàng cười:

- Có lẽ em cũng hiểu Lâm Ngạo. Tôi không dám ngỗ nghịch ý của anh ấy.

- Hừ, một cặp tiện nhân.

- Được rồi, tôi không chấp nhặt với em nữa. Bây giờ tôi là cô giáo của em, vừa rồi việc phạt kia cũng không phải nói suông.

- Nằm mơ đi. Ai thèm nghe lời chị.

Chạy mười vòng thao trường đối với Tả Tư Duyệt mà nói cũng chỉ là một bữa ăn sáng. Nhưng cô quả quyết không yếu thế trước mặt người phụ nữ này.

- Bạn học Tả Tư Duyệt, em là học sinh, còn tôi là giáo viên. Em chống đối tôi, tôi thấy cần phải giáo dục em một chút.

Phong Dao nhẹ nhàng cười, bước đến bên cạnh Tả Tư Duyệt.

Tả Tư Duyệt cả kinh, vừa muốn rút lui, Phong Dao như thiểm điện bắt lấy bờ vai của cô.

Học sinh hai lớp không tưởng tượng nổi nhìn Phong Dao. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám động thủ với Tả Tư Duyệt.

Tần Mục có chút do dự. Tuy Tả Tư Duyệt có chút thực lực nhưng không phải là đối thủ của cô gái này. Hắn có nên ra tay giúp đỡ không?

- Ở đâu xuất hiện cô gái thúi này, dám ra tay với đại tiểu thư? Không muốn sống nữa phải không?

Đúng lúc này, bốn năm thanh niên như hung thần ác sát lao đến.

Trường cấp 3 Vân Lan có không ít thành viên vòng ngoài của Thanh Long Bang. Nhiệm vụ của những người ngoài là bảo vệ Tả Tư Duyệt. Nếu Tả Tư Duyệt thiếu một sợi tóc trong trường, bọn họ sẽ bị trừng phạt.

Cho nên mấy người kia cũng mặc kệ Phong Dao là ai, cứ xông vào đánh trước cái đã.

- Khoan đã.

Tả Tư Duyệt muốn ngăn lại nhưng đã trễ.

Chỉ trong nháy mắt, đám người hung hăng càn quấy đều bị ngã trên mặt đất, thống khổ rên rỉ.

Học sinh hai lớp há miệng to bằng quả trứng, không dám tin nhìn Phong Dao.

Ngoại trừ Tần Mục và Tả Tư Duyệt, không ai nhìn thấy cô nàng ra tay như thế nào.

- Vô sỉ.

Tả Tư Duyệt tức giận mắng một câu.

Phong Dao cười lạnh:

- Bọn họ chủ động tấn công tôi, em còn mắng tôi vô sỉ?

Nói xong, một cước Phong Dao dẫm lên cánh tay một người, người nọ lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.

- Chị…

- Bạn học Tả Tư Duyệt, làm sai thì phải chịu phạt. Mấy người này vì em mà chịu khổ, em không biết làm lại chút gì đó sao?

Tả Tư Duyệt nhìn Phong Dao, nghiến răng nói:

- Mười vòng, tôi chạy.

Những người nằm trên mặt đất không thể tin vào lỗ tai của mình. Bọn họ không phải thành viên chính thức của Thanh Long Bang, địa vị cực kỳ hèn mọn.

Nhưng Tả Tư Duyệt lại vì bọn họ mà bị cô gái này uy hiếp.

Tả Tư Duyệt một mình chạy mười vòng. Phong Dao dường như rất cao hứng, hoàn toàn không có ý định cho hai lớp giải tán, để tất cả mọi người lặng im đứng nhìn Tả Tư Duyệt chạy mười vòng.

Ai cũng không nghĩ ra, Tả Tư Duyệt không ai dám trêu chọc, đại tiểu thư Thanh Long Bang lại có kết cục như ngày hôm nay.

Một số người thì vui mừng nhưng tuyệt đại đa số đồng cảm với Tả Tư Duyệt.

Dù sao Tả Tư Duyệt cũng là hoa hậu giảng đường như Diệp Khinh Tuyết, trong suy nghĩ của bọn họ, cô chỉ là một cô gái nhu nhược.

Tần Mục ngược lại không nghĩ như vậy. Tả Tư Duyệt đã học qua cổ võ, mười vòng đối với cô mà nói chẳng là cái gì. Hai cô gái chỉ là đang tranh giành mặt mũi thôi.

Tả Tư Duyệt rất nhanh chạy xong mười vòng. Ngoại trừ đổ mồ hôi thì thể lực cũng không tiêu hao bao nhiêu.

Kết quả này khiến cho đám nam sinh khó mà tiếp nhận.

- Tôi chạy xong rồi.

- Vào hàng đi.

Tả Tư Duyệt cũng không đấu khí với Phong Dao nữa, để các thành viên Thanh Long Bang rời khỏi, sau đó mới đứng vào hàng.

- Cô gái này có địa vị gì vậy?

Tần Mục tò mò hỏi.

Tả Tư Duyệt trừng mắt nhìn Tần Mục, cũng không trả lời.

- Này, đừng giận cá chém thớt với tôi.

- Hừ, cậu tìm hiểu cô ta làm gì? Vừa ý rồi à?

Tần Mục liếc mắt:

- Tôi không đến mức nhàm chán như vậy.

- Cô gái này không đơn giản. Nếu cậu tiếp cận cô ta, coi chừng ngay cả xương cốt cũng không còn.

- Ồ, nghe cậu nói vậy, tôi ngược lại có chút hứng thú rồi.

Tần Mục sờ cằm.

- Hai người phía sau thì thầm cái gì vậy? Bước ra khỏi hàng.

Phong Dao đột nhiên quát to.

Lập tức, học sinh hai lớp quay đầu lại, gần hai trăm con mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục và Tả Tư Duyệt.

- Thính lực của cô gái này thật tốt.

Tả Tư Duyệt và Tần Mục rất phối hợp đứng dậy.

- Bạn học Tả Tư Duyệt, tại sao cũng vẫn là em? Em đang muốn làm khó tôi à?

Phong Dao giả bộ đau đầu:

- Nhưng đã phạm sai lầm, phạt thì vẫn phải phạt.

Tả Tư Duyệt biết rõ Phong Dao đang nhắm vào cô. Dù sao đã xấu mặt một lần, thêm mấy lần nữa cũng chẳng có gì khác nhau.

- Muốn gì thì cứ nói thẳng. Giả mù sa mưa khiến người ta phải buồn nôn.

Phong Dao cười nói:

- Vừa rồi phạt em chạy bộ, bây giờ phạt em nhảy cóc, mười vòng.

Nhảy cóc mười vòng?

Tất cả mọi người nghe xong liền biến sắc. Cái đó với chạy bộ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cho dù là học sinh chuyên học thể dục cũng không làm được, huống chi Tả Tư Duyệt lại là mỹ nữ yếu đuối.

Tả Tư Duyệt nghiến răng, đang muốn vận động, lại bị Tần Mục ngăn lại.

- Lão sư, em có chuyện muốn nói.

Tần Mục nhấc tay.

Nụ cười Phong Dao cứng lại, kinh ngạc nhìn Tần Mục.

- Em muốn nói cái gì?

- Em cảm thấy không công bằng.

- Không công bằng chỗ nào?

Tần Mục nghiêm túc nói:

- Vừa rồi em nói chuyện với bạn học Tả Tư Duyệt trước, bạn ấy không thể chịu phạt.

Toàn trường ngạc nhiên nhìn Tần Mục, rồi sau đó không hẹn mà cùng nhìn Diệp Khinh Tuyết.

Dù sao Tần Mục vừa mới tỏ tình với Diệp Khinh Tuyết cách đây không lâu, bây giờ Tần Mục lại làm như vậy, rõ ràng là muốn bảo vệ cho Tả Tư Duyệt.

Phong Dao nghe xong, ánh mắt sáng lên, phong tình vạn chủng nhìn Tần Mục, cười nói:

- Ý của em là em muốn chịu phạt cho bạn ấy? Em nên hiểu rằng, cộng thêm của bạn ấy nữa, em phải nhảy cóc hai mươi vòng đấy.

Tần Mục lắc đầu:

- Em chỉ cảm thấy cô chẳng có lý do gì để phạt cả.

- Hai người các em nói chuyện, đây là không tôn trọng giáo viên, chẳng lẽ không nên bị phạt?

- Học thể dục thôi mà, đâu cần phải nghiêm túc như vậy.

- Haha, tôi là cô giáo của em, quy củ này đương nhiên là do tôi định. Những giáo viên khác như thế nào tôi không xen vào. Giờ học của tôi, nhất định phải tuân theo quy củ của tôi.

Tần Mục thấy cô gái này không chết không buông, bỗng nhiên cười nói:

- Em cảm thấy không cần phải coi trọng giờ học của cô. Bởi vì cô căn bản không dạy được em cái gì.

- Em nói cái gì?

Phong Dao sửng sốt một chút.

Bao gồm Tả Tư Duyệt bên trong, tất cả mọi người đều nhìn Tần Mục.

Đây là muốn khiêu chiến Phong Dao sao? Chẳng lẽ hắn không thấy vừa rồi Phong Dao đánh ngã những người kia một cách dễ dàng à?

- Với tư cách là một giáo viên, cô nghiêm khắc với tụi em như vậy chẳng khác nào nghiêm khắc với chính bản thân mình. Em cảm thấy giáo viên như cô chẳng dạy gì được cho em. Những gì cô dạy em đều biết, cô có lên lớp cũng chẳng được gì, chi bằng đừng lên thì hay hơn.

Không biết có phải vì Tả Tư Duyệt hay không, Tần Mục muốn đả kích cô gái hung hăng càn quấy này một lần.

- Cậu nói tôi không dạy gì được cậu, cái tôi biết cậu đều biết?

Phong Dao bị chọc cười. Mục đích đến trường cấp 3 Vân Lan này chính là làm nhục Tả Tư Duyệt, lại không nghĩ đến đụng phải một tên thú vị như vậy?

- Tôi là giáo viên thể dục, tất nhiên văn hóa không được cao. Cậu xác định, về phương diện vận động cậu giỏi hơn tôi?

Tần Mục lười biếng nói:

- Vốn em không có ý định phơi bày thiên phú về thể dục của mình. Nhưng cô bắt em nhảy cóc hai mươi vòng thì thật là độc ác. Em chỉ có thể khiêu chiến cô.