Chương 06: Giáo viên thể dục mới
"
Ánh mắt Diệp Khinh Tuyết sáng ngời nhìn Tần Mục ngay cửa ra vào, lẩm bẩm:
- Cậu ấy không bị sao cả.
- Ồ, Thanh Long Bang gần đây ăn chay rồi sao?
Hoàng Hiểu Châu bên cạnh cau mày. Nhìn thấy Tần Mục bình yên vô sự, trong lòng cô có chút khó chịu.
Trên bục giảng, cô giáo một thân trang phục công sở kinh ngạc nhìn Tần Mục, nhất thời không thể hồi phục được tinh thần.
- Lão sư, cho hỏi em có thể vào được chưa?
Tần Mục hỏi.
- Ờ, vào đi.
Mỹ nữ lão sư dường như ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng nói.
Tần Mục bỏ qua ánh mắt của mọi người, bước đến chỗ ngồi cuối cùng.
- Cô nàng này lại đang ngủ.
Tần Mục một lần nữa “thiện tâm” vỗ vai Tả Tư Duyệt.
- Dậy đi, chuông vào học đã vang lên lâu lắm rồi.
Tả Tư Duyệt mơ màng mở mắt. Khi nhìn thấy Tần Mục ngồi bên cạnh, còn cho rằng mình nhìn lầm, vội dụi mắt.
- Ồ, cậu không đi bệnh viện sao?
- Tại sao tôi lại phải đi bệnh viện?
- Không thể nào. Tại sao hiệu suất của Tả Thanh Long lại thấp đến như vậy?
Tả Tư Duyệt lẩm bẩm.
- Cái gì là Tả Thanh Long, Hữu Bạch Hổ? Ngủ đến hồ đồ rồi sao? Bây giờ là thời gian lên lớp, tập trung nghe giảng bài đi.
Tả Tư Duyệt hừ nhẹ một tiếng, từ trong túi móc ra một chiếc điện thoại, bấm một hàng số.
Tần Mục im lặng. Tả Tư Duyệt vẫn còn là một học sinh, nhưng lại tùy tiện gọi điện thoại trong lớp.
Nhưng mỹ nữ lão sư căn bản không dám ngăn cản.
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Tả Tư Duyệt buồn bực tắt điện thoại. Lúc này cô mới phát hiện ánh mắt tất cả bạn học đều tập trung vào cô và Tần Mục. Với tính cách của cô cũng không khỏi có chút xấu hổ.
- Khụ khụ, đã đến giờ dạy, cô mau giảng bài đi.
- Cậu còn biết bây giờ là giờ học sao? Cứ lên lớp là ngủ hoặc gọi điện thoại. Chưa từng thấy qua học sinh nào cá biệt như cậu. Tôi lấy làm lạ là sao cậu vẫn chưa bị khai trừ?
Khai trừ? Ai dám khai trừ con gái của Tả Thanh Long? Trừ phi là người đó không muốn lăn lộn tại thành phố Ninh Giang này nữa.
- Cậu nói cái gì?
Tả Tư Duyệt trừng mắt nhìn Tần Mục:
- Cậu dám nói tôi cá biệt?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu hỏi bọn họ đi.
Tần Mục chỉ vào bạn học trong lớp.
Lập tức, mọi người đều thu hồi ánh mắt, nghiêm túc mở sách ra. Bọn họ không muốn bị cuốn vào đợt phân tranh này.
Ngay cả mỹ nữ lão sư trên đài cũng hắng giọng:
- Các bạn học sinh, bắt đầu học bài. Mọi người giở trang 6.
Tần Mục phát hiện mình đúng là xem thường lực ảnh hưởng của Tả Tư Duyệt. Xem ra, lúc nào rảnh phải đi tìm hiểu Thanh Long Bang này mới được.
Tả Tư Duyệt thấy Tần Mục kinh ngạc, liền che miệng cười khẽ.
Tần Mục nhìn Tả Tư Duyệt, nói:
- Cậu cười lên rất đẹp. Sau này nên cười nhiều một chút. Con gái gì mà ngủ suốt cả ngày.
Thấy Tần Mục khen mình, Tả Tư Duyệt chẳng biết tại sao lại cảm thấy kiêu ngạo, mỉm cười nói:
- Cậu quan tâm tôi như vậy, tôi thấy cảm động lắm. Chi bằng tôi cho cậu một cơ hội theo đuổi tôi.
Bạn học chung quanh nghe được câu này, cơ thể nhịn không được run lên.
Tả Tư Duyệt cũng là hoa hậu giảng đường như Diệp Khinh Tuyết, là nữ thần trong suy nghĩ của rất nhiều nam sinh.
Nhưng Tả Thanh Long đã tự mình lên tiếng, bất luận một nam sinh nào cũng không được tiếp cận Tả Tư Duyệt. Nam sinh trường Vân Lan bị tàn tật vì Tả Tư Duyệt phát sinh không dưới mười lần.
Chỉ cần tiếp cận Tả Tư Duyệt, sẽ bị đánh thành tàn tật. Nếu quang minh chính đại theo đuổi cô, hậu quả quả thật không thể tưởng tượng nổi.
- Theo đuổi cậu?
Tần Mục mở to mắt:
- Cái này không phải quá tùy tiện sao? Tôi không thích nữ sinh tùy tiện.
Tả Tư Duyệt nghe xong liền kích động, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
- Được, Tần Mục, cậu chờ đó cho tôi.
Tả Tư Duyệt móc điện thoại di động ra, cấp tốc gọi cho một người.
- Lại đánh mưu ma chước quỷ gì đây?
- Tìm người dạy cho cậu bài học.
Tần Mục vỗ đầu:
- Không thể nào.
- Cậu sợ rồi à?
Tả Tư Duyệt khẽ nói:
- Chỉ cần cậu xin lỗi tôi, tôi sẽ tha cho cậu một lần.
- Cậu hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi nói là cô nên tìm người được được chút, đừng tìm người giống hai con hổ giấy ngày hôm qua. Đánh một chút đã gãy xương, tôi cũng không biết làm sao mà động thủ nữa.
Tả Tư Duyệt cười lạnh:
- Khoác lác không biết đường ra. Tuy bọn họ không phải là thành viên của Thanh Long Bang, nhưng cũng được chọn lựa một cách kỹ càng. Một người đánh mười người như cậu cũng không thành vấn đề.
- Nghe cậu nói thấy mất giá trị con người quá. Nếu cậu muốn dạy tôi bài học, hãy tự mình động thủ đi. Hết lần này đến lần khác gọi mấy tên hổ giấy đó đến tiêu khiển cho tôi không.
Tả Tư Duyệt nghe xong liền biến sắc:
- Cậu biết cái gì?
- Tôi mệt, muốn ngủ một chút.
Tần Mục ngáp một cái, sau đó úp mặt xuống bàn ngủ.
Ánh mắt Tả Tư Duyệt trở nên âm tình bất định. Tần Mục nói câu kia là vô tình hay cố ý?
- Hẳn là vô tình. Cậu ta chưa từng tu luyện, không thể nào nhìn thấu thực lực của mình.
Tả Tư Duyệt tự an ủi mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên.
Tần Mục cảm thấy mình nhất định là bị cô nàng Tả Tư Duyệt lây bệnh ngủ, cứ như vậy mà ngủ liên tiếp ba tiết.
- Tần Mục.
Tại cửa sổ của lớp bên cạnh vang lên thanh âm:
- Tiết cuối thể dục, chúng ta đi chơi bóng nhé.
Gần kỳ thi đại học, thời gian của lớp cuối cấp là vô cùng khẩn trương.
Nhưng cũng may hiệu trưởng trường cấp 3 Vân Lan anh minh, cũng không hủy đi tiết học thể dục, chỉ đổi một tuần hai tiết thành một tiết mà thôi.
Đương nhiên, một số học sinh chăm chỉ lại không tham gia. Bọn họ chỉ muốn ở lại phòng học bài.
Đối với Tần Mục mà nói, chơi bóng rổ chẳng khác nào trò chơi con nít, chẳng có hứng thú gì cả.
Không sử dụng sức mạnh, hắn tùy tiện ném một cái cũng bách phát bách trúng.
- Béo, tôi đã đáp ứng Phỉ Phải phải học cho thật giỏi, nên tôi không học tiết thể dục đâu.
Tần Mục nghiêm túc trả lời khiến người bên ngoài cửa sổ sửng sốt mất ba giây.
Trong lớp có không ít bạn học cúi đầu cười trộm, có người thì khinh miệt cười lạnh.
Sáng sớm đến phòng học, ngủ liên tiếp ba tiết. Bây giờ tiết thể dục cũng không học, lại còn bảo phải học tập chăm chỉ, đang trêu chọc người khác à?
- Móa.
Béo dựng ngón giữa với Tần Mục, sau đó một mình chạy đến sân bóng.
- Cậu không học thể dục sao?
Tả Tư Duyệt im lặng nhìn Tần Mục. Vừa rồi cô gửi tin nhắn ra ngoài, chính là tìm người giáo huấn Tần Mục trong tiết thể dục. Nếu Tần Mục trốn trong phòng học, những người kia làm sao mà động thủ?
Tần Mục liếc qua Tả Tư Duyệt, tất nhiên là hiểu được ý của cô, nói:
- Không phải cô rất lợi hại sao? Bảo bọn họ đến phòng học đi.
- Đồ nhát gan.
Tần Mục mặc kệ, cúi đầu xuống đọc sách.
Đúng lúc này, ủy viên thể dục bỗng nhiên từ bên ngoài chạy vào hô:
- Tất cả mọi người đến thao trường tập hợp.
Tần Mục nhìn cái lớp vốn cũng được xưng tụng vào hàng “học bá”, bình thường trong mấy tiết học thể dục, trừ những bạn nam sinh đam mê bóng rổ, cơ hồ không có người nào tham gia.
Cho nên, khi ủy viên thể dục hô lên những lời này, tất cả mọi người trong lớp đều ngẩn người.
- Trương Vĩ, muốn đi thì cậu đi đi, đừng quấy rầy chúng tôi học tập. Lão sư đã ngầm đồng ý cho chúng tôi, ủy viên thể dục như cậu thì làm được thể thống gì?
Có học bá quát lên.
Trương Vĩ một chút cũng không tức giận, cười hắc hắc:
- Các người không biết đâu, trường chúng ta có một giáo viên dạy thể dục mới, còn là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Nói xong, Trương Vĩ còn lơ đãng nhìn Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt, dường như trong lòng đang đem các cô ra so sánh với mỹ nữ lão sư.
- Cô giáo thể dục?
Rất nhiều nam sinh đứng ngồi không yên, chạy ra khỏi phòng học, vừa chạy vừa hét:
- Để tôi xem. Nếu Trương Vĩ cậu dám gạt tôi, cậu coi chừng đấy.
Đúng lúc này, trong phòng học chỉ còn lại Tần Mục và một số nữ sinh, rõ ràng là đang hoài nghi lời của Trương Vĩ.
- Này, các người còn đứng đó à? Tuy cô giáo thể dục mới đến rất xinh đẹp, nhưng cũng rất nghiêm khắc. Cô nói, ai là người trình diện cuối cùng sẽ phạt chạy mười vòng quanh sân trường.
Mười vòng? Một số nữ sinh bị dọa, trước sau chạy ra khỏi phòng.
- Ra ngoài chơi một chút cũng được.
Tần Mục nhìn quanh, đảo mắt chỉ còn lại hắn và Tả Tư Duyệt.
Không còn cách nào. Tần Mục cũng không muốn làm trường hợp đặc biệt, chỉ có thể đứng dậy đi ra ngoài.
- Tần Mục, cậu là người cuối cùng nhé. Nhưng với tố chất cơ thể của cậu, chạy mười vòng ba ngàn mét hẳn cũng chỉ bằng một bữa ăn sáng.
Tả Tư Duyệt chậm rãi đi phía sau Tần Mục, vừa đi vừa châm chọc.
Tần Mục ngạc nhiên nói:
- Nhưng nhìn đi nhìn lại dường như cậu đang đi sau tôi mà? Cậu mới là người cuối cùng nhất.
- Haha, đây là ngày đầu tiên cậu đến trường à? Trường Vân Lan này, ai dám phạt tôi?
- Không phải đâu, cậu ăn gian.
Tần Mục buồn bực, với tốc độ của hắn bây giờ, nhất định sẽ đuổi theo kịp mọi người. Nhưng như vậy không khỏi quá mức kinh thế hãi tục. Ngẫm lại cũng thôi. Dù sao thì cũng chỉ chạy mười vòng thôi mà.
Tần Mục và Tả Tư Duyệt trước sau chậm rãi bước đến thao trường.
Trên sân đã có hai hàng người. Phía trước chính là bóng lưng của một cô giáo dạy thể dục rất xinh đẹp.
Trong đội ngũ có rất nhiều nam sinh đang nhỏ giọng nghị luận.
- Cô giáo thể dục này quá đẹp.
- Nhìn tuổi của cô dường như mới hai mươi. Tuổi còn trẻ vậy mà làm giáo viên thể dục?
- Có mặt.
Tần Mục đến bên cạnh cô giáo, lười biếng hô một tiếng.
- Vào hàng đi.
- Ơ?
Tần Mục sửng sốt.
Mỹ nữ lão sư xoay người lại, ôn hòa mỉm cười với Tần Mục:
- Vị bạn học này, mau ra đằng sau xếp hàng đi.
Tần Mục nhìn mỹ nữ lão sư, rồi quay đầu nhìn Tả Tư Duyệt đằng sau.
Nhưng hắn lại ngẩn người, bởi vì hắn phát hiện Tả Tư Duyệt vừa rồi còn khí định thần nhàn, bây giờ sắc mặt tái nhợt như mất đi sinh khí, cả người run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm mỹ nữ lão sư.
- Bạn học Tư Duyệt, dường như em là người cuối cùng.